Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 606 - Chương 606: Làm Lại Nghề Cũ

Chương 606: Làm lại nghề cũ Chương 606: Làm lại nghề cũChương 606: Làm lại nghề cũ

Tần Hà cất cần câu đi, vách giếng bị phá vỡ cũng chầm chậm khôi phục lại như cũ.

Tốc độ rơi xuống của đám người Tần Hà lại tiếp tục tăng lên lần nữa, chỉ qua chốc lát sau bong bóng lớn liền đi xa, dần dần biến mất trong bóng tối phía trên đỉnh đầu.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, ở phía dưới xuất hiện một lực hút.

Càng lúc càng lớn, càng lúc càng kinh khủng.

Tốc độ rơi xuống không ngừng tăng lên, gần như là gấp mười lần so với trước đó... sau đó là gấp mấy chục lần... Cho đến hơn trăm lần.

Rồi sau đó, một chấm sáng cực nhỏ ở phía dưới dần dần sáng lên, cấp tốc phóng đại trong thời gian mấy hơi thở, trở thành một mảnh sáng trắng chói mắt.

Trong vùng ánh sáng chói mắt, Tân Hà cũng chỉ kịp liếc qua một chút.

Đó là một bong bóng không gian cực lớn, so sánh với bản xứ thì không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần, chỉ cực ít kẽ hở.

Vừa nhìn một cái là đã có thể cảm nhận được sức sống và hào hùng của nó.

Chớp mắt sau'Ông!"

Sau một trận chấn động kịch liệt, toàn bộ cả người cả thú đều mất đi tri giác. ....

Tần Hà không biết là, ngay vào lúc Tần Hà rơi vào thế giới Thâm Uyên.

Hố to Tungus, kính không gian Nam Thiên Môn. "Ông "

Một cỗ khí thế mạnh mẽ đột nhiên từ mặt kính trào ra, những nơi nó đi qua trực tiếp khiến cho những người tu luyện ở trong khu vực gần Nam Thiên Môn, bất kể mạnh hay yếu, toàn bộ đều bị thổi bay ra ngoài.

Ngay sau đó, mặt kính Nam Thiên Môn tỏa ra vâng sáng màu xanh lục.

Ánh sáng kia vừa vô cùng tinh khiết lại vừa nồng đậm, tựa như màu xanh của cây thần vạn năm.

Sát sau đó, một người mặc áo choàng đen từ bên trong bước ra, đứng lơ lửng giữa không trung.

Toàn thân y đen như mực, không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể thấy được một đôi mắt thâm thúy tựa như trời sao, giống như chỉ cần nhìn đến liền sẽ bị hút vào trong đó.

“Tiên... Tiên nhân!"

"Đó là tiên nhân!"

"Tiên nhân hàng thế, mọi người mau mau đến bái đi!"

Xung quanh hố to, đám người tu luyện vừa mới bỏ lỡ tiên duyên trông thấy người áo đen, sau khi ngây người trong giây lát liền thi nhau hô to.

Rất nhiều người rối rít quỳ xuống, hô to tiên nhân, câu xin tiên duyên.

Nhưng mà người áo đen kia chẳng thèm liếc nhìn bọn họ một cái, y đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lắc đầu thấp giọng khẽ ngâm lên một ca dao không biết tên: "Biển rộng mênh mông, trời xanh bao la, tìm kiếm nơi nào?"

"Dòng sông thời không, một chiếc thuyền đơn độc, nơi nào là bờ?" "Trích tiên phiêu bạt, ngươi bốn biển là nhà..."

Tiếng ngâm chưa rơi xuống, y đã nhấc chân bước trở về, biến mất không thấy.

Đám người tu luyện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng hiểu ra sao.

Chuyện vừa mới xảy ra, tựa như chỉ là ảo giác vậy.

Hình như chỉ có ý vị bài ca dao đặc biệt kia còn đang quanh quẩn ở xung quanh nơi này.

Sau một khắc.

"Rầm!"

Nam Thiên Môn ầm vang vỡ nát, hóa thành vô số mảnh lóng lánh trong suốt, bay ra khắp bốn phía. ...

Mấy tháng sau.

Thâm Uyên... Nghiêm chỉnh mà nói, nên gọi là bên ngoài Trấn ma tị, Thiệm Châu, thủ đô Lâm An của Đại Cảnh vương triêu. Lúc này ở nơi đây có một căn phòng gần như là đột ngột xuất hiện chỉ sau một đêm, dẫn tới người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ.

Căn phòng không lớn, bên trên có khói xông lửa đốt.

Trên môn bài không có chữ, chỉ có một con số: Bảy.

Bút lực rất tâm thường, quá kém để có thể nói là mạnh mẽ, nhưng xem xét lại có dáng vẻ lâu năm.

Trước cửa phòng, một người thanh niên mặc áo gai đang mở ra một tờ giấy vàng rồi dán lên trên tường, hắn dán cực kỳ cẩn thận, trên tờ giấy ghi hai hàng chữ to: Phòng thiêu thi Tần ký khai trương, miễn phí mời đơn đầu tiên, có thi thể mau tới. Đám người vây xem vừa thấy thế, lắc đầu, đồng loạt quay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm mấy câu như là "Chưa trải sự đời""Trẻ người non dạ không làm nên việc”, ...

Thanh niên cũng không thèm để ý tới bọn họ, dán giấy xong thì chuyển một cái ghế ngả ra, nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh phòng thiêu thi, Trấn ma ti chiếm diện tích cực lớn với mây đen che phủ thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào rú đầy ngột ngạt, nặng nề.

Nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến thanh niên nghỉ ngơi chút nào, thậm chí khi nghe đến âm thanh đó, miệng của hắn còn nhếch lên, tựa như là nghe được bản nhạc khúc tuyệt vời nhất thế gian vậy.

Ánh nắng ban mai của trời xuân xuyên thấu qua mây đen dày đặc, chiếu xuống trên người thanh niên khiến dáng vẻ hắn càng trở nên lười biếng.

Người này, đương nhiên chính là Tân Hà đã đến Thâm Uyên được mấy tháng.

Nếu muốn hỏi mấy tháng qua Tần Hà đã làm gì, đáp án chỉ có hai chữ: Đi đường.

Lúc đến đây, Tân Hà cùng đám người Vương Thiết Trụ, con bê, cá cấn tỉnh, Hôi Mễ Khâu đã tách ra.

Nói một cách chính xác là, ngay vào khoảnh khắc vừa mới đến thế giới này thì bọn họ đã tách ra.

Xuyên qua không gian, sai số cực nhỏ cũng có thể tạo thành ngăn cách địa lý cực lớn, tách ra xa đến bao nhiêu thì Tân Hà cũng không có cách nào biết được, rơi xuống cùng một chỗ với hắn, chỉ có Tiểu Điêu cùng Ma Phi.

Hắn đã thử tìm kiếm Vương Thiết Trụ cùng con bê ở phụ cận, nhưng kết quả không thu hoạch được gì. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đi đến đô thành của Đại Cảnh vương triều này.

Bởi vì trong mấy ngày rơi xuống giếng Thâm Uyên, Tần Hà cùng đám Vương Thiết Trụ, con bê đã thỏa thuận trước, bất kể rơi xuống địa phương nào, nếu như có thể tìm thấy bản đồ trung tâm, thì bọn họ sẽ gặp nhau ở trung tâm.

Nếu không có cách nào tìm được bản đồ trung tâm, thì gặp nhau ở trung tâm các thế lực, chẳng hạn như vương triều hoặc là tông môn.

Nhưng mà thế giới này quá lớn.

Chỉ Bộ châu thì được chia thành bốn khối lớn, riêng mảnh Đam Châu này thì đã có mười mấy quốc gia vương triều.

Ngoài ra còn có đủ loại tông môn, thế lực tán tu cường hãn.

Nói ngắn ngọn, ở Thâm Uyên này người, yêu, ma sống xen kế lẫn lộn, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng chinh chiến, Tần Hà căn bản là không tìm được một bức bản đồ nào có thể tiêu chuẩn định vị trung tâm.

Hôm nay, chính là ngày hắn vừa mới thu xếp ổn thỏa ở nơi này, chỉ mong đám Vương Thiết Trụ có thể tìm đến sớm một chút, dù sao Tần Hà đã tốn trọn vẹn cả hai tháng mới vượt vạn dặm xa xôi, tới được thành Lâm An này.

Trong lúc đó còn gặp phải nguy cơ ba lần.

Không sai, chính là nguy cơ.

Người tu luyện, yêu ma của thế giới này, là một khái niệm khác hoàn toàn với thế giới mạt pháp.

Phàm thể cảnh như Tần Hà, chẳng qua cũng chỉ là một cảnh giới mà thôn phu sơn dã ở thế giới này cường thân luyện thể có thể đạt tới mà thôi, bốc bừa một tên tay sai trông nhà giữ viện, tối thiểu cũng phải là thực lực chân nguyên cảnh.

Mấu chốt nhất là, sự áp chế của Thiên đạo đối với thế giới này, đã đến mức độ biến thái.

Cùng là phàm thể cảnh, nhưng thực lực phàm thể cảnh của thế giới này lại bị áp chế lực tàn phá xuống hơn chín phần, hơn nữa các loại cảm giác, năng lực khác cũng đều bị áp chế.

Nếu không phải là có át chủ bài hộ thân, vượt qua vạn dặm xa xôi như vậy, chỉ cần hơi xui xẻo một chút thì nói không chừng cũng đã mất luôn mạng nhỏ rồi.

Một câu, mới đến, đừng phóng túng.

Thành thành thật thật đốt nhiều thi thể nhận lấy phần thưởng mới là vương đạo.

Tiếp tục nghề cũ thiêu thi, có điều, mục tiêu lớn nhất của Tần Hà, lại chính là Trấn ma ti bên cạnh.

Bên trong đó cái khác không nhiều, nhưng yêu ma bắt tới đó là muốn kiểu gì có kiểu đó.
Bình Luận (0)
Comment