Chương 605: Có tiên duyên
Chương 605: Có tiên duyênChương 605: Có tiên duyên
Địa phủ dù sao cũng là địa bàn của Âm ty, có tin tức gì cũng rất khó truyền ra ngoài.
Hơn nữa Tần Hà rất nghi ngờ, sau khi mình nhảy vào dụng cụ Luân hồi, rất có thể địa phủ sẽ phong tỏa tin tức, muốn "độc chiếm" con đường thành tiên.
Vì thế rất nhiêu người tu luyện trên dương gian không rõ chân tướng vẫn chen chúc chạy tới nơi Cổ Thiên Đình rơi xuống.
Không có cách, Nam Thiên Môn kia, vốn là một loại không gian pháp khí, làm cho người ta phải suy nghĩ xa vời
Liếc nhìn lại, lít nha lít nhít, khắp nơi đều là người tu luyện.
Ở giữa, thoáng thoáng thấy được ngũ đại tiên gia đang liên thủ bố trí trận pháp, tựa hồ là muốn kích hoạt Nam Thiên Môn.
Bên ngoài là một đám đông xem náo nhiệt, đánh nhau ẩu đả.
Tần Hà liếc nhìn thoáng qua, rất nhanh đã nhìn thấy được một đôi dở hơi.
Ai cơ?
Đại hòa thượng và đạo sĩ.
Vừa rồi, lúc mình lật xem cuốn sổ nhỏ thần kỳ, hai hàng này vẫn còn đang cầu nguyện muốn đi Thâm Uyên.
Nháy mắt đã tới nơi này.
Cũng không biết bọn họ cầu nguyện ở đâu.
Nơi này, hình như không có miếu.
Nhưng Tần Hà đã không có thời gian để suy nghĩ về những chỉ tiết này. Câu người lên trước rồi nói sau.
Lỗ hổng lại xuất hiện.
"Vútl"
Cần câu vung lên, lần này chính xác, không lệch.
Không ngờ vung một cái đã móc trúng đũng quần đạo sĩ.
Tần Hà mừng rỡ, dùng sức kéo mạnh một cái.
Đạo sĩ sợ hãi kêu một tiếng “A ôi”, đi lên.
"Vô Lượng ngươi cái Đại Thiên Tôn, đây là... là giếng Thâm Uyên?" Đạo sĩ lấy lại tinh thân, đánh giá chung quanh, sắc mặt là vừa mừng vừa sợ.
"Ở yên đó đừng nói chuyện." Vương Thiết Trụ vội chạy tới cởi móc câu xuống, thuận tiện lập quy củ.
Tần Hà cũng không có thời gian để ý đến hắn ta, rất nhanh vung cần ra lần thứ hai.
Lần này lệch, không những không câu trúng đại hòa thượng, ngược lại còn câu trúng một nam tử áo trắng đứng cách đó không xa.
Tần Hà hơi sửng sốt trong chớp mắt, không biết có nên kéo hay không.
Nam tử áo trắng lúc này cũng phát hiện mình bị câu, nhanh như chớp gỡ móc câu xuống nắm trong tay, ngẩng đầu quan sát.
Tần Hà thấy thế thì ra sức kéo.
Muốn kéo cho lưỡi câu trượt ra.
Kết quả... Nam tử áo trắng dường như nhận ra điều gì, vậy mà lại nắm rất chặt.
"VụtI" Sau chớp mắt, người được kéo lên.
"Bạch Lưu Ly?!
Đạo sĩ vừa thấy nam tử áo trắng, hô một tiếng.
Người này rõ ràng là một trong tứ đại khôi thủ của Luyện Thi môn, Cốt thi khôi thủ, Bạch Lưu Ly.
Tần Hà liếc hắn ta một cái, người này, từng có duyên gặp mặt một lần, miễn cưỡng tính là người quen.
Vì thế Tần Hà tiếp tục câu.
Vút!
Móc câu nhanh như chớp rơi xuống.
Lần này vận may tốt, thoáng cái đã móc trúng quần của đại hòa thượng.
Cái móc câu này cũng không biết thế nào, lại đặc biệt thích móc vào quần.
Một phát trúng ngay, kéo!
Vút!
Đại hòa thượng lảo đảo, xoay người ngã nhào.
Người... không có kéo lên.
Quân... bị tuột ra.
"Ngươi cái Đại Thiên Tôn!" Đạo sĩ thấy vậy liền ôm đầu.
"Đậu xanhl"
Tần Hà nhìn đũng quần quá khổ đang bay phấp phới trước mặt, lại nhìn đại hòa thượng mông trân phía dưới, nhịn không được chửi tục một câu. Nói đơn giản là, đại hòa thượng quá nặng, trọng tâm còn ở nửa người trên.
Dây câu vừa kéo liên chính là chân hướng lên trời, đầu hướng xuống dưới, cho nên sau đó... quần đi trước một bước, chui vào con đường thành tiên.
Tuy cũng là móc vào quần, nhưng đạo sĩ gây như que củi nên không sao.
"Đại tiên, câu câu câu...' Đạo sĩ vò đầu bứt tai giậm chân thúc giục, người phía dưới đã bắt đầu phản ứng lại, cơ hội chỉ chớp mắt là qua.
Tần Hà cũng không dám kéo dài, tiếp tục câu.
Vung cần, không trúng.
Trúng người qua đường A.
Lại vung cần, lại không trúng.
Trúng người qua đường B.
Vung tiếp, vẫn không trúng.
Tốn công vô ích.
Lại vung nữa, vẫn không trúng.
Trúng lưu manh C€.
Tiếp theo lại trúng thổ phỉ Đinh.
Mà lúc này... người phía dưới đã phản ứng lại.
Một số người đang êm đẹp sau khi bị mắc câu đã lập tức chui vào hố đen xuất hiện trong khoảng không rồi biến mất.
Nếu là ở nơi khác, ai cũng không dám dễ dàng tới gần, nhưng đây là hiện trường thăm dò con đường thành tiên với quy mô lớn. Mọi suy nghĩ đều xoay quanh chuyện làm sao để tiến vào Tiên giới.
Động thần kỳ đã khơi gợi lên ham muốn thăm dò của mọi người.
"Khương Tiên Nhân câu cá, người nguyện mắc câu! Con đường thành tiên, đây là con đường thành tiên!"
Trong sự kích động, không biết là ai hô lớn một câu như vậy.
Khá lắm, lần này Tần Hà vất vả lắm mới ném được cần câu vào trước mặt đại hòa thượng, hòa thượng cuối cùng cũng bắt được, có điều lại bị một đám người đè lên.
Kẻ thì bắt hòa thượng, kẻ nắm dây câu, kẻ nắm móc câu.
Kẻ không biết bay thì nhào trên mặt đất, kẻ biết bay thì nhào phía trên trời.
"Xong con bêt"
Mặt đạo sĩ biến sắc, nhìn vê phía Tần Hà cầu khẩn: "Tiên nhân, nhiều một chút, cũng không sao chứ?”
"Cái này mà gọi là nhiều một chút?" Vương Thiết Trụ chỉ vào chuỗi người phía dưới, không vui, chỗ này ít cũng phải mấy trăm tên.
"Gia, cắt dây!"
Hôi Mễ Khâu chậm rãi đưa tới một cái kéo, tên này trông thì thấy hắn rụt rè hèn nhát, nhưng lại rất xấu tính.
"Cái kéo này của ngươi vô dụng, đây là tơ tằm đen thượng phẩm." Tần Hà lắc đầu, nói: "Quên đi, có thể đây chính là thứ gọi là tiên duyên a, bọn họ có duyên phận này, nếu là như thế, vậy thì cùng đi thôi."
Nói dứt câu, Tần Hà ra sức thu cân câu lại.
"Vút Một tia sáng lóe lên, toàn bộ chuỗi người kia liền chui vọt vào giếng Thâm Uyên.
Hơn nữa còn thuận theo lực Tần Hà mà tạo thành thế xông, hung hăng rơi xuống phía dưới.
Qua mấy cái chớp mắt liên rơi xuống bóng tối phía dưới, không thấy gì nữa.
Còn đi trước một bước!
Tần Hà thoáng liếc qua, mơ hồ trông thấy bóng Thanh Thi khôi thủ An Trùng Cửu, Nguyên Thanh quán chủ Tiền Vô Lượng, còn có cả Phong Kinh Vũ.
Thậm chí trong đó còn có ba nữ tử, một người trong đó mang thi khí ngút trời.
Con đường đi tời Thâm Uyên, lần này xem như náo nhiệt rồi.