Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 604 - Chương 604: Nhanh Lên Câu

Chương 604: Nhanh lên câu Chương 604: Nhanh lên câuChương 604: Nhanh lên câu

'ShhhIl

Một màn này, trực tiếp làm cho chúng thú rụt cổ lại, đồng thời phát ra tiếng hít sâu.

Ngụy Nguyên Cát thì trợn mắt há hốc mồm.

Vũ ca phối hợp như thế nào vậy?

Làm sao lại để túm lấy nơi đó chứ?

Tốc độ cùng với lực đạo kia.

Không cẩn thận một chút là sẽ người gà chia cách al

"Chậc - Này."

Khóe miệng Tần Hà giật giật, lau lau bàn tay.

Cái tên nhãi khốn kiếp này, tuổi con lừa à, nói chung là so sánh với các vị độc giả lão gia thì chỉ ngắn hơn một chút, điểm mạnh đó là tương đối rõ ràng.

Túm lấy kéo một cái, người liền bay.

'A ha ha ha -'

"Cái kẻ ngốc này, thế mà lại chìa chim ra -"

"Hắn không có chim dùng, không có chim dùng!"

'A ha ha ha ha -”

Ma Phi banh cuống họng cười cợt chế giễu.

Cái dáng vẻ thèm ăn đòn kia, không kém cạnh với chị Thạch Lựu chút nào.

"Chim chết, ngươi câm miệng cho tal"

Ngụy Nguyên Cát vừa nghe vậy thì hết sức khó chịu, hắn có biết sơ vê con chim này.

Chim hoàng yến do Lưu Cầu Quốc tiến cống, miệng vô cùng thối.

"Ngươi mới là chim chết, cả nhà ngươi đều là chim chết!"

"Ở nơi này ngươi còn có thêm một con chim chết -"

"Ôôô.."

Ma Phi vừa nghe có người mắng chửi mình, tức thì càng hưng phấn hơn.

Nhưng không đợi nó tiếp tục mở miệng phun hương thơm, Tần Hà đã ném cho nó một cái thuật cấm ngôn.

Con chim này chính là ăn không ngon.

Nếu ăn ngon, sớm đã đem đi nấu rồi.

"Gia, cá cấn tinh! Là cá cấn tinhl!"

Đúng vào lúc này, Hôi Mễ Khâu nhảy cẵng lên, gân như thét chói tai chỉ vào một bong bóng phía dưới.

Tần Hà tập trung nhìn vào, đó là một bong bóng rất lớn.

Không gian là trong miếu tiên nhân.

Người đông đúc nhốn nháo, vai kê vai chen chúc nhau, lúc này cá cấn tinh đang chen giữa đám người, di chuyển từng chút từng chút về phía miếu đường.

Nó thực sự là canh giữ ở miếu tiên nhân cầu nguyện, hết lượt này lại chuyển lượt khác. Đứa nhỏ xui xẻo này.

Tần Hà không do dự, làm y như lần trước, lại lấy thái cổ thi côn ra, tạo ra một lỗ nhỏ.

Nhưng mà có một vấn đề xuất hiện.

Cái bong bóng này rất lớn, thò tay vào là nhất định không thể với tới.

"Gia, dùng cần câu, cần câu!"

Hôi Mễ Khâu vội vàng nhắc nhở, nó là kẻ kích động nhất trong đây.

Không vì điều gì khác, dưới trướng Tần Hà thì nó, cá cấn tinh, còn có Ma Phi là có địa vị thấp nhất.

Cá cấn tinh không ở đây, Ma Phi lại là tên thần kinh không giữ mồm giữ miệng, nó thực sự rất cô đơn.

Đứng ở chỗ nào cũng cảm thấy mình là kẻ dư thừa, ngồi ở đâu cũng cảm thấy xấu hổ, thấy ai cũng cười cười hùa theo.

Vốn nó còn muốn thân cận với Tiểu Điêu một chút, kết quả Tiểu Điêu cũng không thèm nhìn nó một cái.

Hôi Mễ Khâu cảm thấy mệt mỏi, không thể hòa nhập với chúng thú bên cạnh Tần Hà.

Nếu có thể tới Thâm Uyên trong thời gian ngắn còn dễ nói, nếu thời gian kéo dài đến nửa năm, một năm, nó cảm thấy mình có thể sẽ phát điên mất.

Cũng chỉ có cá cấn tinh là có cùng cảnh ngộ nên thấu hiểu lẫn nhau, có thể nói vài câu xuất phát từ dưới đáy lòng.

"Đó là một cách hay!" Ánh mắt Tần Hà sáng lên.

Từ sau khi học được thuật câu cá, mặc dù Tần Hà chưa đi câu cá lần nào, nhưng lại từng làm ra cần câu.

Thuật rèn trung cấp, Tần Hà sản xuất.

Cần câu và lưỡi câu được chế tạo từ huyền thiết, dây câu là tơ tằm đen thượng phẩm, ổ quay, phao đều có đầy đủ.

Tần Hà thò tay lần mò tìm kiếm, cần câu xuất hiện, toàn thân nó đen huyền, đường nét mượt mà.

Hắn vung tay hất lên, lưỡi câu phóng nhanh ra, câu về phía cá cấn tinh.

Nhưng mà... Lệch.

Vẫn là do sự hỗn loạn không gian dẫn đến.

Có thuật câu cá trong tay, nếu là bình thường, đừng nói là cá to bằng con người, dù là con cá nhỏ chừng đầu ngón tay, Tần Hà vung ra một cần, nói là sẽ câu lên miệng nó thì chắc chắn sẽ không chạm vào dưới miệng nó.

Mồi câu?

Không tồn tại, lấy được cá lên hoàn toàn dựa vào câu.

Nhưng mà lần này Tần Hà vung câu ra, lại cách xa cá cấn tinh cả một trượng.

Bất đắc dĩ, Tần Hà chỉ có thể câu lại, tiếp tục câu lại.

Cuối cùng, móc câu rơi vào chỗ cách cá cấn tinh hơn hai bước, đồng thời cũng làm cho nó chú ý đến.

"Cá cấn, mau lên câu, chúng ta đến đón ngươi." Hôi Mễ Khâu kích động hô †o một câu.

Cá cấn tinh sửng sốt một cái, nó vội vàng nhặt lưỡi câu dưới đất, thuận theo dây câu nhìn lên, sau đó nó liền nhìn thấy lỗ đen trên không trung, nó ngẩn ra trong giây lát, tiếp đó là vô cùng kích động.

Thế là nó vội vàng tìm kiếm khắp trên thân thể mình xem nơi nào có thể móc câu vào, nhưng mà nó tìm khắp cả người vẫn không tìm thấy nơi nào có thể chịu lực.

Do dự phút chốc, nó lại đột nhiên ngậm lưỡi câu vào miệng.

Hôi Mễ Khâu: ".. "

Tần Hà: ".. "

Vương Thiết Trụ: ".. "

Con bê: ".. "

Tần Hà trợn mắt há hốc mồm, bảo ngươi mắc câu chứ có bảo ngươi cắn câu đâu.

Nhưng mà nói lại.

Cá mà.

Móc câu vào đâu cũng dễ dàng bị tuột câu, còn câu đúng miệng cá đúng là ổn nhất.

Cái này hợp lý, vô cùng hợp lý.

Một chữ, tuyệt!

Sau khi phản ứng lại, Tân Hà đương nhiên là tôn trọng lựa chọn của cá cấn tinh.

Nhanh chóng kéo cần.

"Sưul"

Cá cấn tinh tiến vào, mang theo khuôn mặt lộ rõ sự co quắp run rẩy, lưỡi câu xuyên miệng. Có điều, so với sự tuyệt vọng trước đó, lúc này cá cấn tinh vẫn là rất kích động.

Tần Hà vừa rời đi, nó liền cảm thấy như là cả bầu trời sập xuống.

Khá lắm.

Nó đã đắc tội hai phần ba thế giới dưới nước.

Bị coi là phản đồ lớn nhất từ xưa tới nay, các thế lực lớn cũng âm thâm phát lệnh treo thưởng nó.

Một câu, mất đi Tân Hà, nó không sống nổi.

Mấy ngày liên tiếp trôi qua, nó không ăn không uống không ngủ, vẫn luôn một mực ở lại miếu tiên nhân tuần hoàn xếp hàng cầu nguyện.

Cũng may... Cuối cùng.

Giờ khắc này, cá cấn tinh vừa gỡ móc câu xuống liền gào khóc.

Nó không bán mạng nhầm, gia không vứt bỏ nó.

Tần Hà vốn định nói vài câu trấn an nó, nhưng mà cái bong bóng tiếp theo xuất hiện, lại khiến hắn dừng lại ý định trò chuyện.

Đó là một cái hố sâu khổng lồ.

Ở khoảng không phía trên hố sâu, là một mặt kính chồng chất vết nứt vỡ.

Xung quanh mặt kính, là vô số người tu luyện thuộc đủ con đường, đông đúc lít nha lít nhít tạo thành một mảng lớn.

Trong đó có cả một đống người quen.
Bình Luận (0)
Comment