Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 603 - Chương 603: Giếng Thâm Uyên

Chương 603: Giếng Thâm Uyên Chương 603: Giếng Thâm UyênChương 603: Giếng Thâm Uyên

Không gian là thứ rất kỳ lạ.

Mới đầu Tần Hà cho rằng đi dị giới thì hẳn là nhắm mắt lại, mở mắt ra liền đi qua.

Nhưng thực tế hắn cũng không trực tiếp bước vào "tiên giới" mà là tiến vào một cái giếng.

Đám người Tần Hà ở trong giếng không ngừng rơi xuống, tốc độ cực nhanh.

Cái này... Chính là cái gọi là “Thâm Uyên.

(Thâm Uyên: vực sâu. )

Tần Hà từng thử ngăn cản thế rơi xuống này, nhưng sau khi dốc hết sức chín trâu hai hổ thì phát hiện rằng chỉ có thể khiến tốc độ rơi xuống chậm lại một chút xíu, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà bỏ cuộc.

Lần này rơi xuống, chính là một khoảng thời gian rất dài.

Về phần dài cụ thể bao nhiêu thì Tân Hà cũng không thể xác định chắc chắn.

Thời gian trong giếng dường như đã xảy ra sự vặn vẹo nào đó, làm cho thời gian trôi qua có cảm giác không chân thực lắm.

Có thể là năm ba canh giờ, có thể là năm ba ngày, thậm chí cũng có thể là năm ba tháng.

Cũng may là Tân Hà mang nhà mang người tới.

Nếu chỉ có một mình hắn, thời gian trôi qua sẽ rất buồn chán. Con bê cùng Vương Thiết Trụ đấu võ mồm, Ma Phi chửi đổng, Hôi Mễ Khâu không dám nói nhiều, nó mở miệng nói chuyện mười câu thì có năm câu là nịnh nọt Tiểu Điêu, nhưng mà phần lớn thời gian là Tiểu Điêu chẳng thèm nhìn lấy nó một cái.

Tần Hà thì nằm thẳng trên đệm chăn, giở cuốn sổ nhỏ thần kỳ ra đọc.

Tóm lại, sẽ không cảm thấy buồn chán, càng sẽ không cảm thấy u sầu.

Con đường Thâm Uyên, dùng cái gì để giải buồn?

Chỉ có mang nhà mang người.

Vừa lật mở cuốn sổ nhỏ thần kỳ ra, Tân Hà phát hiện, nguyện vọng nhiều như nước thủy triều.

Tịch pháp mở ra, vô số tôn tại thuộc đủ các đường muốn tìm kiếm tiến vào "tiên môn" không biết nghe được tin tức từ đâu, thi nhau đi vào miếu cầu nguyện hắn mang bọn họ đi cùng.

Nhưng Tần Hà chỉ có thể cảm thán một tiếng, đáng tiếc những công đức này chỉ có thể lãng phí như vậy.

Thời gian linh triều thiên địa quá ngắn, hắn gần như là chân trước vừa bước vào cánh cửa luân hồi, chân sau linh triều đã kết thúc.

May mắn nhất là Hôi Mễ Khâu, không đi đâu cả, tiện thể liền mang theo.

Bất hạnh nhất là cá cấn tinh, lúc hắn xuống nước tìm Tiểu Điêu thì nó lại không có ở đó, không biết là đã đi đâu dạo chơi rồi.

Sau đó nó nhất định là rất luống cuống.

Từ dưới nước trở về, vừa nhìn, mẹ a.

Đừng nói người, cả nhà ở cũng đều biến mất rồi. Xem xét những lời cầu nguyện được ghi chép trên sổ, đoán chừng là cá cấn tinh không làm bất cứ gì khác, vẫn luôn một mực xếp hàng cầu nguyện ở miếu Tiên nhân trên bến tàu.

Trên cuốn sổ nhỏ thần kỳ có thể nhìn thấy được lời cầu nguyện có tính chu kỳ của nó.

Giống như là sợ Tần Hà không nhìn thấy vậy.

Việc này khiến cho Tần Hà hơi cảm thấy áy náy.

Nếu biết trước thì đã dặn nó ở nhà đừng đi đâu cả rồi.

Việc đến nước này.

Nói ra đều là do Phật La.

Cái gì mà ba năm ba tháng chứ, ba canh giờ còn không đến.

"Gia, ta bóp chân cho ngài." Lúc này, Vương Thiết Trụ trôi nổi bay đến xum Xoe.

Tần Hà "ừ" một tiếng, đang chuẩn bị hưởng thụ một hồi.

Nhưng mà vào đúng lúc này, Tần Hà đột nhiên lại cảm nhận được xu thế rơi xuống rõ ràng đã chậm lại, gần như là ngừng lại, đồng thời có một ánh sáng mơ hồ chiếu đến.

"Đó là cái gì?" Vương Thiết Trụ cúi đầu, ngạc nhiên hô lên.

Tần Hà vội vàng đứng dậy, tập trung nhìn kỹ nguồn sáng phía dưới.

Chỉ thấy phía dưới giếng Thâm Uyên mờ tối lờ mờ phát ra tia sáng màu vàng, bên trong mờ mờ ảo ảo, trông như có mặt trời lên mặt trăng lặn, như có đẩu chuyển sao dời.

Dần dần, theo khoảng cách rút ngắn, Tần Hà càng khiếp sợ. Cái giếng Thâm Uyên này, lại là dán sát xuyên qua một phương thế giới.

Đó là một phương thế giới vô cùng quen thuộc.

Kinh thành, Vận Hà, trường thành...

Lại là nơi mà bọn họ tới.

Có chút kỳ lạ là, thế giới này lại không phải là một chỉnh thể, mà có vô số kẽ hở đan xen khắp nơi.

Giống như một quả cầu thủy tinh bị nứt từ trong ra ngoài vậy.

Kẽ hở chia cắt thế giới thành vô số bong bóng bất quy tắc.

Bên trong hàng tỉ bong bóng bao quanh đó, là chúng sinh cùng vạn vật.

"Oa ch

"Đây chính là thế giới của chúng ta sao?"

"Ta trông thấy bến tàu!"

Chúng thú cũng mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.

"Mau mau, xem thử có thể kéo người được hay không!" Tần Hà thấy vậy thì bật nhảy lên, vội vàng lấy xẻng đen ra, chọn một bong bóng vô cùng quen thuộc rồi đâm mạnh vào.

Nhưng phản lực bắn ra lại cực kỳ mạnh, suýt nữa đã khiến cái xẻng đen tuột khỏi tay Tần Hà.

Cho dù là thế giới tịch pháp, lực lượng không gian cũng là hết sức khủng bố.

"Gia, dùng thái cổ thi côn thử một chút đi!" Vương Thiết Trụ vội vàng nhắc nhở, nó biết cái xẻng sắt của Tân Hà khủng bố đến mức nào, một xẻng đánh vào mà không thể khiến không gian chấn động dù chỉ một chút, như vậy thì hoàn toàn không cần phải thử lần thứ hai nữa.

Tần Hà nghe vậy, vội vàng cất cái xẻng đi, lấy trứng thái cổ thi côn ra.

Trên bề mặt vỏ trứng thái cổ thi côn lúc này đã có nhiêu chỗ vỡ vụn, chỉ thiếu một chút là sẽ phá vỏ mà ra.

Chuyện này Quy vương nói không sai.

Cái thứ này sẽ phá xác mà ra khi tịch pháp buông xuống.

Hiện tại nó vẫn chưa ra, là do tốc độ tiến vào giếng Thâm Uyên của Tần Hà quá nhanh, không cho nó cơ hội.

Lúc này Tần Hà không nghi ngờ chút nào, rằng nó có thể ăn thế giới tịch pháp đến sạch sẽ.

Cái thứ này vừa ngửi được hương vị đồ ăn thì chỉ có hai chữ: Xao động.

Đúng như dự đoán, thái cổ thi côn rõ ràng là đã ngửi được hương vị, trứng vàng run rẩy lay động, từng mảnh từng mảnh vỏ trứng thi nhau rớt xuống.

Tần Hà cẩn thận áp quả trứng lên trên vách ngăn thế giới.

"Sỉ liu -' một cái lưỡi màu đen xẻ nhánh nhanh như chớp vươn ra khỏi vỏ trứng, liếm lên vách ngăn thế giới một cái.

Ôi!

Vách ngăn thế giới vô cùng chắc chắn lại giống như là bong bóng xà phòng, vừa liếm một cái đã cắn ra một lỗ hổng!

Tần Hà hít sâu một hơi, vội vàng ném nó vào không gian dưới nách.

Không dám cho nó ăn thêm nữa.

Vừa liếm một cái, khí tức thứ này liền tăng lên rõ ràng. Thậm chí Tần Hà còn trông thấy được màu sắc bên dưới vỏ trứng.

Màu trắng thuần, không lông.

Giống một con hổ con.

Lại giống như một con sâu.

Cất kỹ thi côn, Tân Hà cẩn thận vươn tay ra thăm dò, phát hiện lại có thể với tay vào bên trong.

Chỉ có điêu phương hướng rất kỳ quái, không phân rõ được trên dưới trái phải, giống như là mặt gương hỗn loạn, rõ ràng là tay mình hướng xuống, mà ở trong không gian bên kia lại là hướng lên.

Bên trong bong bóng, chính là một căn phòng nhỏ trong Phi Ngư Vệ, Ngụy Vũ cùng Ngụy Nguyên Cát đang đứng đó, còn có một cái bàn vỡ vụn.

Cảnh tượng như vậy, Tần Hà không cần nhìn kỹ cũng biết, nhất định là tên vương bát đản Ngụy Vũ lại đang chửi đổng.

"Gia, bọn họ ở một bên khác, cách hơi xa."

Vương Thiết Trụ vội vàng dán lên vách ngăn thế giới để nhìn vào bên trong, điều khiển: "Qua bên trái, đúng đúng đúng, trái... Phải trái, trên trên dưới dưới, trái phải trái phải."

"Mẹ nó, phương hướng không gian này sao lại loạn như vậy chứ?" Phương hướng như vậy rất khó khống chế, Tần Hà hơi bực bội.

Đây là do trật tự không gian đã xảy ra vặn vẹo dưới một trình độ nào đó.

"Gia, ngài để bọn họ tự đến không được sao?" Lúc này con bê lên tiếng nhắc nhở.

"Có lý." Tần Hà dừng lại, lớn tiếng hô lên: "Kia cái gì, hai tên nhị hóa các ngươi, mau đến thành tiên, bản đại tiên phá ra cái lỗ hổng này cũng không dễ gì đâu, qua thôn này sẽ không còn tiệm này, nhanh lên một chút!!"

Vừa dứt lời liên nghe thấy bên trong lầm bầu nói cái gì đó không rõ lời.

Tần Hà túm được một người liên kéo một cái.

"Sưu!"

Ngụy Nguyên Cát chui ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tần Hà không có thời gian để ý đến hắn ta, tiếp tục vươn tay đi túm tiếp.

Giờ khắc này bọn họ vẫn đang tiếp tục rơi xuống phía dưới, chỉ là tốc độ rất chậm, mấu chốt nhất là, lỗ hổng mà thi côn liếm ra vậy mà lại đang dần dần thu nhỏ lại.

Nói câu qua thôn này sẽ không còn tiệm này thực sự không phải là đùa, đại vận cơ duyên xảo hợp thoáng qua liên biến mất.

Nhưng mà sau đó Tần Hà túm mấy lần mà vẫn không túm được, ngay vào lúc hắn đang định mở miệng mắng chửi thì cuối cùng cũng túm được một đoạn vải vóc, bên trong vải còn có thứ gì đó mềm nhũn, giống như mì vắt.

Giống như trước đó, hắn dùng sức lôi kéo.

"Sưu!"

Ngụy Vũ đi ra.

Chỉ là hắn ta lại nằm ngang mà ra, hai mắt trắng dã, che lấy đũng quần "hơ hơ" không ngừng hít hơi, sau đó cả bọt mép cũng trào ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment