Chương 602: Thành tiên không dẫn ta theo
Chương 602: Thành tiên không dẫn ta theoChương 602: Thành tiên không dẫn ta theo
"AI
"Bành!!"
"Tại sao hắn có thể bỏ lại ta?"
"Hắn mang tất cả mọi thứ đi!"
"Bò của hắn, đầu bếp của hắn, sủng vật của hắn, còn có con chuột ghê tởm kial"
"Ngay cả căn phòng rách nát kia, hắn cũng mang đi!"
"Vậy mà hắn không gọi ta một tiếng nào!"
"Tần Hà cái tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi không phải là người!"
"Ngươi thành tiên ngươi không dẫn ta theo!"
Ngụy Vũ túm lấy bàn trà trước mặt rồi đập nó vỡ thành từng mảnh, giận dữ la mắng.
Mấy ngày trước, thủ hạ báo cáo, toàn bộ phòng thiêu thi số bảy trong lò hỏa táng thành đông đã biến mất.
Ngụy Vũ giật mình kinh hãi, vội vàng sai người âm thầm điều tra.
Kết quả, toàn bộ manh mối đều chỉ hướng về một đáp án.
Tần Hà đã túm được sợi tiên cơ cuối cùng của tịch pháp, đi sang thế giới khác.
Có thể là thế giới mà cổ thần đã trốn đi, cũng có thể là tiên giới trong truyền thuyết, hoặc có thể là thế giới khác.
Nhưng điều này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, Tân Hà mang đi tất cả mọi thứ, nhưng lại chẳng hề đánh tiếng cho hắn một câu.
Thật quá đáng!
Bản Chỉ huy sứ đội cho ngươi không biết bao nhiêu cái nồi, thế nào?
Dùng xong rồi liền thành giấy chùi đít, ném một cái kéo quần lên, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn một cái?
Thật sự là quá không nói tình cảm!
Ngụy Vũ vô cùng khó chịu với điều này.
"Vũ ca, bớt giận bớt giận.
"Thực ra đại tiên cũng không mang đi hết toàn bộ thủ hạ mà."
"Con cá cấn tỉnh kia còn ở, không phải cũng bị đại tiên bỏ qua sao."
Trong gian phòng, Ngụy Nguyên Cát cẩn thận từng ly từng tí nói, thầm nghĩ, đây cũng đâu phải là lân đầu tiên ngươi trải nghiệm những chuyện không có kế hoạch do Thanh Ngưu Đại Tiên làm ra.
Ngươi chính là một cái nôi đen, đừng cho mình thêm nhiều "tuồng kịch” như vậy được không?
Lại nói, ngươi muốn trở thành tiên thì ngươi phải nói với đại tiên chứ, ngươi không nói thì làm sao hắn biết được đây?
Ngươi phải chủ động một chút.
Nếu chủ động một chút, có lẽ không chỉ có thể cùng đi tiên giới, còn có thể xảy ra thêm chút chuyện gì khác nữa. Nói chung là, vê Ngụy Vũ, Ngụy Nguyên Cát hoàn toàn là không biết nên nói gì cho phải.
Nhìn bề ngoài thì anh minh thần võ, thực ra chính là một kẻ mâu thuẫn.
Chính là kiểu bản thân mình tự mâu thuẫn với chính mình, rõ ràng rất muốn, nhưng sợ mất mặt không nói ra, đến lúc người khác không cho, hắn lại phát cáu.
Tâm tư của Vũ ca như kim dưới đáy biển, có đôi khi thật sự không biết hắn đang xoắn xuýt cái gì nữa.
Thậm chí, hắn còn có chứng lệ thuộc bị bức hại, rõ ràng là bị hành hạ đến thương tích đầy mình, hắn lại có thể dùng đủ các lý do tự xoa dịu mình bỏ qua, sau đó... Tiếp tục làm không biết mệt.
Tình cảm của môn đồ Thanh Ngưu đối với đại tiên, là mang ơn cộng thêm sùng bái, cũng coi như là tín ngưỡng.
Nhưng Ngụy Vũ thì không phải.
Hắn là cái kiểu "Ta dựa vào cái gì mà phải sùng bái ngươi?","Ta không những không sùng bái ngươi, nóng lên ta còn mắng ngươi là tên khốn kiếp",'Những người khác có ta cũng phải có, ta không có ta sẽ tức giận."
"Cá cấn tinh?" Ngụy Vũ vừa nghe vậy thì vểnh lên hoa lan chỉ, chỉ vào Ngụy Nguyên Cát cả giận nói: "Cái con xấu xí quái dị kia, sao nó có thể so sánh với ta?"
"Vâng vâng vâng.'
Ngụy Nguyên Cát bị trừng thì rụt cổ lại, vội vàng nói: "Nó xấu, nó xấu, ca đẹp _"
"Hử?" "Ý của ta là, ca đẹp trai!" Ngụy Nguyên Cát vội vàng giơ ngón tay cái lên.
"Đây không phải là vấn đề về tướng mạo."
Ngụy Vũ biện bác: "Ngày đầu tiên Tần Hà đi đến Thiêu thi đường là ta đã quen biết hắn, cá cấn tinh là cái thá gì chứ, nó không đủ tư cách."
"Vâng vâng vâng, nó không đủ tư cách, nó không đủ tư cách." Ngụy Nguyên Cát tiếp tục hùa theo, sau đó thấy Ngụy Vũ có vẻ như khá hơn một chút xíu, Ngụy Nguyên Cát lại nhỏ giọng nhắc nhở: "Vũ ca, kỳ thực... Ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên đi bái đại tiên, cầu nguyện muốn thành tiên, nói không chừng còn kịp đấy."
"Còn bái?" Ngụy Vũ nghiến răng nghiến lợi, kêu lên: "Nghĩ hay lắm, Ngụy Vũ ta dù có bị nhốt chết, chết già, cũng tuyệt đối không bái hắn ta thêm một lần nào nữa."
"Không phải là tiên giới à, bản Chỉ huy sứ không thèm."
"Không đi, có cầu xin ta đi ta cũng không đi!"
'Ách... Vâng vâng vâng." Ngụy Nguyên Cát đau cả đầu, chỉ có thể tiếp tục vuốt lông.
Nhưng vào đúng lúc này, góc phòng, một lỗ hổng màu đen im hơi lặng tiếng đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó có một bàn tay từ trong lỗ hổng màu đen thò ra ngoài, bắt đầu mò mẫm sờ soạng lung tung khắp góc phòng, có điều trông nó có vẻ như không chịu khống chế, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, đụng đổ cả tạp vật trong góc phòng.
Cũng vào lúc này, giọng nói nghe có vẻ quen thuộc từ trong lỗ đen truyền ra.
"Gia, bọn họ ở một bên khác, cách hơi xa." "Qua bên trái, đúng đúng đúng, trái... Phải trái, trên trên dưới dưới, trái phải trái phải."
"Mẹ nó, phương hướng không gian này sao lại loạn như vậy chứ?” Lại một giọng nói quen thuộc hơn truyền ra.
"Gia, ngài để bọn họ tự đến không được sao?" Giọng nói ôm ồm nhắc nhở.
"Có lý." Cánh tay kia lập tức dừng lại, hô to: "Kia cái gì, hai tên nhị hóa các ngươi, mau đến thành tiên, bản đại tiên phá ra cái lỗ hổng này cũng không dễ gì đâu, qua thôn này sẽ không còn tiệm này, nhanh lên một chút!
(Nhị hóa: ngu ngốc, hai mặt hàng)
Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Vũ lập tức hóa đá, mở to hai mắt.
Là tiếng của đám người Tần Hài
Vừa mới bắt đầu nghe thì còn cảm thấy hơi quen, càng nghe càng chắc chắn.
"Vũ ca, đại tiên phá vỡ không gian đón chúng ta đi, cơ hội... cơ hội tới!" Ngụy Nguyên Cát kích động đến mặt mũi cũng biến dạng.
Sau khi xác định Tần Hà rời đi, nếu nói trong lòng không có thất vọng thì tuyệt đối là không thể, nhưng Ngụy Nguyên Cát khác biệt ở chỗ, hắn có tâm lý là "Lấy được thì do mình may mắn, không lấy được thì đó là do mệnh mình.
Cho nên hắn không có nổi giận, chỉ cảm thấy tiếc nuối.
Mà hiện tại... Cơ hội, cứ như vậy, bằng một cách không thể tượng tượng được, cứ thế đã bày ra ngay trước mặt mình.
Ngụy Vũ thì nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy một cỗ hưng phấn chảy dọc khắp toàn thân. Mặc dù cảm thấy lời nói đại tiên vô cùng thô bỉ, nhưng nghe vào trong tai, hắn lại cảm thấy như thánh quang thiên thân mở ra vòng tay ôm ấp.
Đại tiên, không có bỏ rơi bọn họ.
"Mau mau mau -”
Ngụy Nguyên Cát vội vàng chạy về phía góc phòng, đi hai bước thấy Ngụy Vũ vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lại vội vàng quay trở lại lôi kéo hắn qua, nhỏ giọng thúc giục: "Vũ ca, mau đi -"
Tiếp đó, hai người nửa kéo nửa đẩy đi đến bên cạnh cánh tay kia.
Ngụy Nguyên Cát mặt mũi tràn đầy kích động, nói: "Đại tiên, ta Ngụy Nguyên Cát, ta đến..."
Nhưng mà một chữ "rồi" cuối cùng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bàn tay kia đã túm lấy cổ chân Ngụy Nguyên Cát/sưu" một tiếng liền kéo hắn vào lỗ đen, biến mất.
"Hừ _"
Ngụy Vũ thấy thế, trên mặt rõ ràng tràn đầy vẻ mong chờ, nhưng mũi lại là vô cùng quật cường mà khẽ hừng một tiếng.
Tiếp đó, cánh tay kia lại duỗi vào.
Mò trên mò dưới, mò trái mò phải.
Ngụy Vũ hơi nhăn nhó một chút, duỗi chân ra phối hợp, kết quả phối hợp đến mấy lần cũng không bị bắt đến.
Ngay vào lúc hắn định tiến lên một bước, bàn tay kia lại đột nhiên vươn tới túm ngay dưới đũng quần hắn.
"Ôj¡2I" Đôi mắt Ngụy Vũ lập tức trợn trừng. "Sưu “" Người biến mất.