Chương 601: Bình minh đầu tiên của tịch pháp
Chương 601: Bình minh đầu tiên của tịch phápChương 601: Bình minh đầu tiên của tịch pháp
Làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao, mau chóng lo liệu thôi.
Qua thôn này thì không còn tiệm này nữa.
Lúc bò không dừng vó chạy về đến lò hỏa táng, đã là ban đêm.
Vương Thiết Trụ vừa mới đốt xong hai bộ thi thể kết thúc công việc, Tần Hà gió bụi dặm trường xông vào,'Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi tìm tiên, cấp tốc, ngay lập tức lập tức!!"
Trong phòng, Hôi Mễ Khâu đang trợ thủ cho Vương Thiết Trụ, còn Ma Phi thì đang chửi đổng.
Ba thú vừa nghe lời này thì đều hơi sửng sốt một chút, trong lòng đều dâng lên một cỗ hưng phấn, lại có chút không dám tin tưởng.
Chuyện Tần Hà sắp đi Thâm Uyên, dần dần đã không phải là bí mật gì.
Chỉ là chuyện này tới quá đột đột, có hơi không kịp phản ứng.
Cấp tốc chính là thể hiện rằng, không kịp từ biệt người thân bạn cũ.
Không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào, vốn tưởng rằng còn phải thêm một thời gian dài nữa.
Cuối cùng... Lại là nói đi liền phải đi ngay.
"Gia, không có chút thời gian nào sao?" Vương Thiết Trụ chưa từ bỏ ý định, hỏi lại, nó đột ngột rời đi, hai cha của nó chắc hẳn sẽ rất đau lòng, nói không chừng sẽ lại thường xuyên đánh nhau nữa.
Nhưng thấy dáng vẻ khẩn trương này của Tần Hà, hiển nhiên là thực sự khẩn cấp, bởi vì từ trước đến giờ nó chưa từng thấy Tần Hà sốt ruột khẩn trương đến như vậy.
"Không có thời gian, phải nhanh." Tân Hà vội vàng nói.
"Được rồi." Vương Thiết Trụ thấy vậy, chỉ có thể lập tức chạy đi thu dọn đồ đạc, nhanh chóng cẩn thận cất kỹ bảo vật trân tàng, hạt giống ớt, rồi nhấc lên Ma Phi.
Tốc độ của Tần Hà lại càng nhanh, bắt được cái gì đều ném vào trong nách, lò đốt xác, chăn nệm, nồi chén bầu bồn, còn có hai cái nồi đen.
Lúc đi ra khỏi phòng hắn dừng lại một chút.
Sau đó giơ tay một trảo, đem toàn bộ phòng thiêu thi số bảy ném cả vào trong không gian dưới nách.
Đã mang đi gần hết rồi, vậy thì dứt khoát mang hết toàn bộ luôn.
Lần trước hắn đốt thi thể nhận được một khối đá càn khôn ẩn chứa một ít lực lượng không gian.
Ban đầu Tần Hà còn không biết dùng như thế nào, sau khi ném vào trong không gian dưới nách, Tần Hà liền biết nó là dùng để làm gì —— chính là dùng để xây dựng thêm không gian.
Không gian dưới nách của Tần Hà hiện tại, không nói nhiều.
Ném hai căn phòng như phòng thiêu thi số bảy vào là hoàn toàn không thành vấn đề.
Một màn này lập tức khiến Vương Thiết Trụ và Hôi Mễ Khâu nhìn thấy liền ngớ cả ra.
Nhất là Vương Thiết Trụ.
Nó nghĩ thầm, nếu gia muốn thu dọn đồ đạc như vậy, vừa rồi ta còn bận rộn làm cái gì?
Đây không phải là cởi quân đánh rắm à?
"Đừng ngẩn ra đó, lên bò lên bò mau, tranh thủ thời gian!" Tần Hà thấy hai thú ngẩn ra thì mở miệng thúc giục lân nữa.
Vương Thiết Trụ "Nga" một tiếng, vội vàng trèo lên lưng bò, Hôi Mễ Khâu thì vô cùng thức thời biến trở về chân thân rồi treo trên lồng chim.
Hết thảy chỉnh tề, con bê tung vó phi nước đại hướng phía bãi tha ma.
"Gia, ngài không mang theo cái nồi kia sao?" Sau khi đến bãi tha ma, Vương Thiết Trụ mới chậm rãi lấy lại tinh thân, vội vàng dò hỏi.
"Nồi?" Tần Hà sửng sốt, khó hiểu nói: "Đã mang đi hết cả hai cái rồi mà."
Khóe miệng Vương Thiết Trụ hơi giật giật, nói: "Gia, ta không phải nói nồi nấu cơm, là... Là Ngụy Vũ!"
"Cái nồi kia?"
Tần Hà do dự trong phút chốc, nói: "Hắn có đi hay không còn là một vấn đề, thôi cứ như vậy đi."
"Vậy... Vậy còn cá cấn tinh, nó vẫn còn đang ở dưới sông."
"Cũng không kịp, cái thứ gọi là tiên duyên này, bọn họ bỏ qua xem như là không có tiên duyên, đây là ý trời."
"Có cơ hội thì nói tiếp, không có cơ hội thì cũng chỉ có thể như vậy."
"Được rồi."
Vương Thiết Trụ gật đầu, dừng một chút, nó lại trừng to mắt, kêu lên: "Gia, khoan đã, không đúng, Tiểu Điêu cũng ở dưới sông!!"
"Đậu xanh, sao ngươi không nói sớm?” "Đi bờ sông tìm nói”...
Đêm nay ít nhiều có chút hỗn loạn.
Tịch pháp buông xuống, cho dù tất cả người tu luyện không biết bất kỳ tin tức nào về tịch pháp, cũng có thể cảm nhận được khí tức thiên địa có biến đổi lớn.
Rất nhiều người tu luyện bị kẹt ở bình cảnh cũng lần lượt đột phá.
Nhưng... sau khi đột phá, chính là điểm cuối.
Đây là món quà cuối cùng mà thiên địa ban tặng.
Giống như quả bóng ném lên bầu trời, có lẽ là mười năm, có lẽ là hai mươi năm, có lẽ là ba mươi năm.
Rồi cuối cùng nó vẫn sẽ rơi trở lại mặt đất, sau đó, không còn khả năng bị ném lên nữa.
Tịch pháp là một quá trình, là sự kết thúc dân dần của một thời đại.
Nhưng phương hướng của nó lại vô cùng vững vàng.
Chỉ có dân chúng bình thường là hoàn toàn không biết gì, bọn họ cũng không biết sau đêm nay, bọn họ sẽ chào đón một thế giới mới.
Giống như vi khuẩn trên khung xương cá voi đã chết, chỉ khi những kẻ ăn xác mạnh mãẽ lần lượt rời đi, hoặc chết đi, chúng mới có thể chào đón trật tự mới.
Sau một đêm, lò hỏa táng thành đông đã chào đón bình minh đầu tiên của tịch pháp.
Đám thợ thiêu thi ngạc nhiên phát hiện, phòng thiêu thi số bảy của Tần Hà đã trống rỗng, hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, ở nơi đó chỉ còn lại một cái hố to. Đám thợ thiêu thi kéo nhau chạy đi thông báo, không bao lâu sau quan sai Phi Ngư Vệ tới, nghiên cứu một hồi rồi để lại một câu: Phòng số bảy phát sinh sự kiện linh dị, Binh mã ty thành đông mau chóng xây dựng lại phòng thiêu thi, bổ sung thêm thợ thiêu thi mới.
Đám thợ thiêu thi lập tức nhìn nhau, xì xào bàn tán hồi lâu rồi mới tản ra.
Nếu là những thợ thiêu thi khác chết hoặc mất tích, bọn họ sẽ rất nhanh quên đi.
Nhưng Tần Hà, bọn họ sẽ nhớ rất lâu.
Bởi vì Tần Hà là quan thiêu thi, hắn còn rất có tiền, rất hào phóng, hắn còn có bò... Tóm lại, hắn rất đặc biệt.
Nhưng, cuối cùng cũng có một ngày, bọn họ vẫn sẽ quên đi.
Mọi người giải tán hết, chỉ có Từ Trường Thọ đứng lặng bên cạnh hố sâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói một câu: "Trước khi đi cũng không tìm lão ca uống rượu, đến bên kia sớm lấy vợ sinh con, có vợ có con vui vẻ ấm áp, so với tiên gì đó còn tốt hơn."
"Đinh linh linh...'
Trên góc mái tháp cổng lò hỏa táng, chuông ngựa đong đưa theo gió, phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Giống như đang phụ họa, lại như là đang tạm biệt.