Dơi Vương sinh ra trong động dơi, ở trong động, con dơi nhiều vô số kể.
Dơi Vương mới sinh ra đã non yếu, từ đỉnh động rơi xuống, bị trọng thương, không thể nào bay được nữa.
Mà trong động rơi này lại không chỉ có mỗi con dơi, dưới mặt đất còn có rắn, chuột, nhện yêu, hồ ly, chồn, sóc cùng những con vật khác lấy con dơi làm thức ăn.
Chỉ cần rơi xuống đất, trong phút chốc dơi sẽ bị bắt lấy để ăn.
Nhưng Dơi Vương lại mạng lớn, nó rơi xuống đúng ngay vị trí ranh giới địa bàn của hai con giác xà, hai con giác xà vì tranh giành con mồi là nó mà ra tay đánh nhau, kết quả lại đồng thời bỏ mình.
Giác xà là con gì?
Chính là con rắn có đỉnh đầu gồ lên, con rắn mọc sừng.
Loại rắn này đã kết ra nội đan, tới một thời điểm nào đó có thể hoá thành mãng xà hoặc hoá thành thuồng luồng.
Đây là trời ban cơ duyên, bị Dơi Vương nắm lấy.
Nốt sống hai viên xà đan không chỉ giúp nó chữa lành thương thế, mà còn giúp nó sinh ra một tia linh trí, hiểu được phương pháp tu hành.
Trăm năm tuế nguyệt dài đằng đẵng, hằng đêm, Dơi Vương thu nạp tinh hoa ánh trăng để tu luyện, đạo hạnh càng ngày càng sâu.
Nhưng nó khởi bước từ việc hấp thu hai viên xà đan, chung quy là tu hành có thiếu, cho dù là có được trăm năm đạo hạnh, thực lực cao cường, nhưng lại không có cách nào tu ra được thân người.
Thân thể dơi quá mức yếu đuối, không có bao nhiêu tác dụng, nếu không thể tu thành thân người, thì con đường tu hành của nó sẽ dừng lại tại đây, không cách nào tiến thêm.
Dơi Vương vì tìm kiếm biện pháp, đã đi vào giang hồ, trong lúc đó đã trêu chọc vô số ân oán, cũng đã tạo ra vô số nghiệt oán, cuối cùng cũng tìm được biện pháp để tu thành thân người, đó chính là phương pháp tích tụ công đức.
Công đức chính là niệm lực chính đạo của nhân gian, công đức gia thân, bên ngoài phòng ngự mọi tà ma, bên trong đe doạ thứ chẳng lành, có thể tu bổ sự thiếu hụt bẩm sinh.
Chỉ là, tích tụ công đức nói thì dễ làm thì khó, thứ nhất, không có ai chấp nhận một yêu vật, thứ hai là thời gian quá dài.
Rất nhiều yêu vật không thể chờ được đến khi tích tụ đầy đủ công đức đã hao hết tuổi thọ mà chết.
Dơi Vương đang nghĩ đến việc tìm đường tắt, thì đúng lúc này, Tào Hắc Tử tìm tới cửa, hai bên ăn nhịp với nhau.
Biện pháp cũng rất đơn giản.
Nó phụ trách gieo rắc ôn dịch, Tào Hắc Tử phụ trách chiếm miếu, sử dụng một vài dược vật có thể thấu chi người chế thành nước bùa, tạo ra hiện tượng giả là có thể chống được ôn dịch.
(Thấu chi: mượn lấy sức sống vốn có để sử dụng trước, đến khi tiêu hao hết thì sẽ chết.)
Sau đó lại ngầm thi triển tà thuật “Hoặc tâm tế” mà Dơi Vương lấy được từ nhiều năm trước, khống chế hoàn toàn những dân chúng đến đây triều bái, lừa gạt một lượng lớn công đức cùng tiền tài.
Đây... Chính là đầu đuôi của ôn dịch ở huyện Phòng.
Con người cùng yêu cấu kết, sát hại vô tội.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Yêu ma quỷ quái hiện nhân gian, vô số vong hồn tế trời xanh, chớ hỏi đạo rộng lớn bao nhiêu, lòng người còn đen tối hơn lòng yêu.”
Phần thưởng: Thuật hô mưa gọi gió.
Thuật hô mưa gọi gió: Học tập thuật này, ngài có thể hoá thân thành Lôi Vũ Chi Thần giáng xuống nhân gian.
Chú giải: Thuật này cần tiêu hao công đức.
Tần Hà vừa nhìn phía trước, cảm thấy thật vui vẻ, hô mưa gọi gió, vừa nghe đã thấy lợi hại, rất ngầu.
Hô mưa gọi gió, đó là pháp môn thiên thần, không cần biết là có tác dụng hay không, chắc chắn là rất thú vị.
Nhưng vừa nhìn thấy chú giải ở phía sau, Tần Hà lại sầm mặt lại.
Ông nội ngươi.
Mình bây giờ một đồng công đức cũng không kiếm được, ngược lại hai pháp thuật tiêu hao công đức đã xuất hiện trước rồi.
Quá không tử tế.
Nhưng ban thưởng chính là tình huống như vậy, đã cho là không thể đổi lại, Tần Hà cũng chỉ có thể tự an ủi mình, đừng có gấp, sau này sẽ dùng đến.
Cũng may, từ kịch chiếu bóng của Dơi Vương, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ tích tụ công đức là như thế nào.
Công đức này, một là công, hai là đức.
Công là chỉ công lao, đức là chỉ thành nguyện chi đức.
Cái gì gọi là thành nguyện chi đức, đó chính là tác thành cho nguyện vọng của người khác, hơn nữa còn là loại nguyện vọng rất mãnh liệt kia.
Mãnh liệt đến mức độ nào?
Đến mức độ mà người ta phải cầu nguyện van xin.
Một người ăn no mặc ấm, ngươi cho y một bộ quần áo, y sẽ cảm ơn ngươi, nhưng việc này cũng không thể có công đức.
Một tên ăn mày không có quần áo, chẳng mấy chốc sẽ phải chết cóng, y chạy đến miếu khẩn cầu ông trời ban cho y một bộ quần áo để mặc, ngươi cho y, y có quần áo mặc lại chạy đến miếu làm lễ tạ, cảm ơn ông trời.
Ài, việc này ngươi sẽ có công đức.
Nói đơn giản một chút chính là ba bước: Cầu nguyện, đạt được ước nguyện, lễ tạ Thần.
Bản chất công đức là một loại nguyện lực, cầu nguyện, đạt được ước nguyện, lễ tạ Thần, ba thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi tích tụ công đức thì đầu tiên phải có miếu, cho dù không có miếu, thì cũng phải có tượng thần.
Thần tích tụ hương hỏa, trên thực tế tụ lại cũng không phải là hương hỏa, mà là công đức.
Khi mọi người thắp hương, miệng lẩm nhẩm niệm, trong lòng thầm nghĩ, đó đều là nguyện vọng.
“Có hơi phiền phức!”
Tần Hà vò đầu bứt tai, thật ra thì ba bước này cũng không khó.
Khó khăn là nó sẽ gây ra động tĩnh lớn.
Chắc chắn là công đức của một người, vài người, hay là vài chục người cũng không hề có tác dụng gì lớn.
Nhất định phải là công đức của vài ngàn, vài vạn hay thậm chí là mười vạn, trăm vạn mới có thể có nhiều công dụng.
Nhưng vấn đề là, Chính Thần đã chia cắt hết toàn bộ công đức trên nhân gian, các ngành các nghề đều đã có Chính Thần chiếm giữ.
Tự mình tích tụ công đức, đó chính là tội lớn.
Tội chặt đầu!
Trộm cắp vặt thì lại không có tác dụng gì.
Ngươi nói xem việc này có khó hay không?
Khó!
So sánh với việc ăn một bữa thịt là đã có thể tăng lên nội kình, đột bột bộ thi thể đã có thể tăng thêm đạo hạnh, thì việc này khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng mà có câu nói như vậy, “Cuộc hành trình ngàn dặm nào cũng phải bắt đầu bằng một bước đi bé nhỏ đầu tiên; đầy đủ cho kẻ dạn dĩ, đói kém cho kẻ rụt rè”
Tất nhiên là Tần Hà không thể dễ dàng bỏ cuộc giữa đường, nếu không cũng quá uổng phí Công đức kim thân quyết và thuật hô mưa gọi gió.
Quan trọng nhất là, bây giờ hắn đang có một cơ hội trước mắt.
Dơi Vương đã tạo ra cái cục diện rối rắm này, giờ sửa lại có lẽ sẽ lấy được không ít công đức.
Tần Hà còn đang nghĩ ngợi, buồn ngủ liền gặp chiếu manh.
Ai?
Tào Hắc Tử.
Tào Hắc Tử không dám làm phiền Dơi Vương ăn uống cùng tiêu thực, tránh đi chừng hơn một canh giờ mới dám dẫn người quay lại.
Đi đến cửa mật thất, nhìn một cái, cả người đều ngơ ra.
Hắn ta nhìn thấy cái gì?
Một tên tiểu tử trông rất tinh thần cùng với một con bê?!
Con bê đang gãi ngứa ở chân tường, còn trước mặt tiểu tử trông tinh thần thì có một đống lửa đang cháy, trong đó có một bộ thi thể, nhìn hình dạng bộ thi thể kia, vậy mà lại là Dơi Vương.
Dơi Vương bị người này thiêu!
Trong nháy mắt, Tào Hắc Tử chỉ cảm thấy cả đầu mình ong ong, cơn ớn lạnh từ dưới bàn chân xộc thẳng lên tận đỉnh đầu.
Quá bất ngờ, quá ngoài ý muốn, khiến cho người ta rất kinh sợ.
Người này có thể tiêu diệt Dơi Vương, thì rõ ràng là cũng có thể giết chính mình.
Tào Hắc Tử không muốn nối bước theo Dơi Vương.
Không chỉ hắn ta, đám sơn tặc nhìn thấy thi thể trong ngọn lửa, mặt ai cũng cắt không còn giọt máu.
Đám người này không ngốc, biết chắc chắn là mình muốn chạy cũng chạy không thoát, dù là có chạy, thì mình không thể là người chạy trước.
Súng bắn chim đầu đàn.
“Đại Tiên của các ngươi tính được chuyện ta sẽ tới đây, lại không tính được là nó sẽ chết.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười.
Tào Hắc Tử toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng có chút nhanh trí, hai chân không chút do dự mà quỳ xuống, dập đầu: “Tiểu nhân Tào Hắc Tử ra mắt cao nhân, chúng ta cũng là bị Dơi Yêu này bức bách, bất đắc dĩ mới giúp nó hại người, thật sự là bất đắc dĩ, cao nhân tha mạng."
Rõ ràng là muốn lừa gạt Tần Hà để thoát mạng.
Đáng tiếc, hắn ta lại không biết là, Tần Hà đã xem xong kịch chiếu bóng của Dơi Vương, biết rõ chân tướng chuyện này.
Người khoác áo choàng đen đánh giá việc này vô cùng công bằng: Yêu ma quỷ quái hiện nhân gian, vô số vong hồn tế trời xanh, chớ hỏi đạo rộng lớn bao nhiêu, lòng người còn đen tối hơn lòng yêu.
Không sai, lòng người còn đen tối hơn lòng yêu.
Không có tên Tào Hắc Tử này chủ động đến tìm Dơi Vương để cấu kết, thì cũng sẽ không có chuyện huyện Phòng bị ôn dịch.
Kẻ đầu têu không phải là Dơi Vương, mà là Tào Hắc Tử.
Dơi Vương vừa chết, hắn ta tin chắc là chuyện này đã không thể đối chứng.
Nhưng mà không sao, Tần Hà đã có ý định khác.