Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 63 - Chương 63 - Thanh Ngưu Đại Tiên

Chương 63 - Thanh Ngưu Đại Tiên
Chương 63 - Thanh Ngưu Đại Tiên

“Tất cả các ngươi ..... đều là bị uy hiếp?” Tần Hà biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Thiên chân vạn xác, cao nhân minh xét.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đều là bị Dơi Vương uy hiếp, bị uy hiếp.”

“Dơi Vương hại chết chúng ta a!”

Tào Hắc Tử cùng đám sơn tặc gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ mình gật chậm nửa nhịp sẽ bị giết chết.

“Ừm, như vậy, nói cách khác là hành động của Dơi Vương không hề liên quan đến các ngươi?” Tần Hà lại hỏi.

“Tuyệt đối là không hề liên quan, tuyệt đối không liên quan!”

“Chúng ta đều là do bị bức bách cả.”

Cả đám tiếp tục gật đầu.

“Tốt.”

Tần Hà lộ ra nụ cười được như ý, chỉ vào từng cái rương gỗ ở trong góc tường, nói: “Như vậy cũng có nghĩa là số bạc này cũng không liên quan gì với các ngươi, đúng không?”

Tào Hắc Tử: “........”

Đám sơn tặc: “.......”

“Nói đi!”

Tần Hà hơi híp mắt lại.

Chân hơi chấn nhẹ, phiến đá lát nền màu đỏ tươi như máu lập tức bị rạn nứt trong chớp mắt.

Đá vụn văng lên bắn thẳng vào mặt Tào Hắc Tử, khiến hắn sợ hãi rụt cổ lại.

Nội kình này thật là kinh khủng!

“Đúng đúng đúng, không liên quan gì đến chúng ta.”

Tào Hắc Tử lại gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thì lại đang rỉ máu.

Đây là số tiền tài mà hắn ta đã phải rất vất vả chịu nhịn cái sự nóng nảy càng ngày càng lớn của Dơi Vương mới gom góp được.

Nó cứ như vậy mà rời xa mình một cách dễ dàng như thế, phất phất tay áo, không có chút luyến tiếc nào.

“Các ngươi thì sao?”

Tần Hà lại nhìn về phía đám sơn tặc.

Đám sơn tặc nghe thấy Tào Hắc Tử đểu đã nói như vậy, còn có thể nói gì nữa.

Của ngươi, đều là của ngươi.

Tần Hà rất hài lòng, đi đến góc tường vỗ vỗ cái rương gỗ.

Bên trong chứa đầy trắng, vàng, tròn, tất cả đều là vàng bạc châu báu, chừng bảy, tám rương lớn.

“Thật ra thì ta cũng không có hứng thú với vàng bạc cho lắm, nếu như các ngươi giúp ta làm một việc, ta có thể lấy số vàng bạc này ban thưởng cho các ngươi.” Tần Hà cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo.

Tào Hắc Tử nghe vậy, chỉ cảm thấy thất vọng và bất ngờ đều đến quá đột ngột.

Vàng bạc vừa mới mất đi, qua trong giây lát lại đã có cơ hội ban thưởng quay về.

Đương nhiên là Tào Hắc Tử luôn miệng nói đồng ý.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, Tào Hắc Tử mưu tính bận việc một trận như vậy, chính là vì bạc.

Số bạc lớn như vậy, đủ để tiêu nhiều năm.

Còn về việc Tần Hà có nuốt lời hay không?

Tào Hắc Tử đã không bận tâm nhiều như vậy.

Đã có nhiều sơn tặc chết ở nơi đây, cái giá bỏ ra không nhỏ.

Nếu lần này không thể lấy lại được số bạc này, sau này Tào Hắc Tử hắn ta sẽ không còn địa vị gì ở trên giang hồ nữa.

Tào Hắc Tử chỉ có thể đánh cược một lần, hy vọng là tên cao thủ này có thể nói chuyện giữ lời, nếu không hắn ta cũng không còn đường để đi.

Tiếp đó Tần Hà liền nói đến chuyện muốn làm.

Chuyện gì?

Đương nhiên là chuyện tích tụ công đức rồi, đã đổi chủ, muốn tích tụ công đức như thế nào còn không phải cứ tích tụ như thế ấy à.

Tào Hắc Tử nghe xong, vỗ đùi cam đoan sẽ làm tốt việc này.

Nghề cũ, hắn ta có 100 lòng tự tin.

Sau khi hai người thì thầm một hồi, Tào Hắc Tử đi ra sân bắt đầu bận rộn, oanh oanh liệt liệt mang theo một nhóm người đi phá hủy hết toàn bộ số tượng thần dơi trong miếu.

Đổi một bức tranh.

Trên bức tranh vẽ một thanh niên cưỡi trâu đen, vết mực còn chưa khô.

Phải nói là ổ thổ phỉ này cũng có khá nhiều nhân tài, thủ hạ của Tào Hắc Tử còn có một người từng làm nghề họa sĩ, ngươi nói có khéo hay không, ba năm bút vẽ đã phác họa ra được dáng vẻ của Tần Hà, trên mặt hắn còn đeo một chiếc mặt nạ, bức tranh cứ như vậy được treo lên trên tường.

Trở thành Tân Thần!

Tiếp đó, Tào Hắc Tử phát động kỹ năng của nghề cũ, đem cái gọi là “quyền giải thích cuối cùng” phát huy vô cùng nhuần nhuyễn: Dơi Vương bị nói thành tiểu Tiên, đạo hạnh quá yếu, việc cần làm không có làm tốt, bây giờ ông trời phải phái một vị thần khác hạ phàm.

Ai?

Thanh Ngưu Đại Tiên!

Đừng hỏi tại sao lại vẽ Thanh Ngưu (trâu xanh) thành một con trâu đen, chỉ là do Tào Hắc Tử tìm cả tòa miếu cũng không tìm được cái màu “xanh” này.

Hắn ta lừa gạt rất giỏi, dân chúng đến cầu nguyện hỏi, hắn ta sẽ nói màu của trâu.

Thanh ngưu thì đã tính là gì, ngày mai sẽ cho ngươi biến nó thành trâu đỏ.

Dân chúng triều bái nào hiểu những thứ này, một đám người ô ương ô ương, 10 người thì có đến chín người, cái đòn gánh rơi xuống cũng không biết đó là chữ “nhất” (一), muốn lừa gạt như thế nào cũng được.

Bằng không, mỗi ngày đều có nhiều người chết như thế, vậy mà bọn họ cũng không hề suy xét lại gì cả.

Trở lại chuyện chính.

Tào Hắc Tử ở bên kia lừa gạt, ở bên này Tần Hà đã bỏ một viên ôn đan cùng hai viên kim sang hoàn vào một giếng nước trong miếu.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa.

Sau khi bệnh nhân bị ôn dịch, toàn thân thối rữa đầu tiên uống hết một bát nước giếng, vết thương lập tức khôi phục như một kỳ tích với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, liền một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ Phổ Vân Sơn đều chấn động.

Công đức +1

Công đức +1

Công đức +1

......

Tần Hà nhìn những dòng nhắc nhở đang nhảy ra liên tiếp ở trong đầu, cười không khép miệng được.

Mất bao công sức, cuối cùng cũng có kết quả tốt, đã bắt đầu tích lũy được công đức.

Nghiệp vụ Tào Hắc Tử rất thành thạo, cầu nguyện, uống nước, lễ tạ Thần xếp thành một hàng dài, hiệu suất cực cao.

Chỉ hơn một giờ, công đức đã tăng thêm đến năm ngàn, hơn nữa vẫn còn đang không ngừng tăng trưởng.

Tần Hà thấy vậy, không chút do dự, lập tức cưỡi bê quay trở về.

Năm ngàn người đã thấy được hiệu quả của Ôn đan cùng Kim sang hoàn, cái Thần vị này, đã chắc chắn.

Còn 7, 8 rương vàng bạc châu báu kia, Tần Hà không lấy dù chỉ một xu.

Bởi vì những vàng bạc châu báu đó đều lây dính nghiệp lực cực nặng, Dơi Vương không từ thủ đoạn, người người oán trách, tất cả những thứ nó kiếm được, dù chỉ là một điểm công đức cũng đều mang nghiệp lực, đó là oán khí chẳng lành cùng với nguyền rủa, ai đụng vào thì người đấy liền xui xẻo.

Điểm ấy là Tần Hà phát hiện ra thông qua thuật vọng khí.

Theo thực lực dần dần tăng trưởng, thuật vọng khí của hắn cũng tiến bộ hơn rất nhiều.

Dơi Vương chết, Tào Hắc Tử cũng sắp chết, cái đám sơn tặc này, trên đỉnh đầu ai cũng quanh quẩn đầy tử khí .

Không cần Tần Hà ra tay, tự có ông trời tính sổ với bọn chúng.

.....

Bốn chân con bê như gió, lao nhanh trở về.

Tần Hà vừa mới rời đi, bên rừng cây ven đường có một người chui ra.

Đầu bóng loáng, trên đó có hai hàng giới ba, ưỡn cái bụng lớn, mặt tròn cổ thô, trên người tất cả đều là ngấn mỡ.

Là một tên hòa thượng.

Cẩn thận nhìn kỹ, trên mặt hắn còn có dấu của một đôi sừng bò.

Tên hòa thượng nhìn về phía miếu Nhàn Vân, sắc mặt hơi thay đổi, hai tay của hắn ta chắp lại trước ngực, miệng lẩm bẩm, sau đó khép lại hai ngón tay, quẹt qua một cái, đôi mắt hắn ta lập tức biến thành màu vàng.

Hắn ta lại nhìn về phí miếu Nhàn Vân, trừng mắt, mắng: “A di cả nhà ngươi Phật, yêu nghiệt to gan, dám độc hại sinh linh, hôm nay bản Phật gia tâm tình không tốt, đáng đời ngươi xui xẻo!”

Nói xong, hắn ta móc hai thanh Hàng Ma Xử từ trong ngực ra, rồi lập tức phóng như gió lốc lên trên núi.

Tốc độ kia, “sưu” một tiếng một bức tường chạy qua, một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Gió mạnh đập thẳng vào mặt Tào Hắc Tử khiến hắn ta giật mình kêu lên.

Gọn gàng nhanh chóng, hòa thượng đi thẳng đến chỗ mật thất ở trong miếu rồi vọt vào.

Nhìn một cái.

Bên trong đang thiêu một bộ tàn thi, bên cạnh thi thể, còn có một đống phân bò vẫn còn đang bốc hơi nóng.

Đại hòa thượng ngây ngẩn cả người, đầu to đơ ra mất mấy giây, giật mình nghi ngờ nói: “Sao lại chết rồi?”

Sau đó, hắn đi đến chỗ đống phân bò bên cạnh, dùng ngón tay quệt lên dấu sừng bò trên trán, liếm liếm.

Rồi hắn ta lại ngồi xuống, lấy ngón tay cắm vào bãi phân bò, liếm liếm, liếc mắt: “Cùng một mùi vị, có thể bắt được ngươi rồi!”

Bình Luận (0)
Comment