Đại hòa thượng lập tức leo lên nóc nhà, đi tới chỗ cao nhất, nhìn khắp tứ phương.
Chỉ thấy phía đông trời tảng sáng, có một người một bò đang tốc độ cực nhanh, nhanh chóng đi xa.
“Này, cưỡi bò gây chuyện, đợi đấy, bần tăng sẽ cùng ngươi cần thận lý luận một phen, đừng hòng chạy!”
Đại hòa thượng tới lui như gió, cầm lấy hai cây Hàng Ma Xử, lại phi tốc xuống núi như một trận gió lốc, đuổi theo hướng một người một bò kia rồi rất nhanh không còn thấy bóng dáng.
Đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, thật sự giống như từ trước đến giờ chưa từng đến nơi đây.
.....
Hiện tại, ở kinh thành cách huyện Phòng mấy chục dặm.
Ánh ban mai vừa ló dạng, đây chính là thời điểm trời còn tờ mờ, không còn đêm tối bao phủ, nhưng vẫn chưa sáng rõ.
Cổng thành Bắc Kinh Thành, cổng tò vò mở rộng, mấy trăm người xếp thành hai hàng, yên lặng không một tiếng động.
Chỉ có tay áo Phi Ngư phấp phới trong gió lạnh sớm mai.
Từ phía chân trời, bốn con ngựa chiến đang phi nhanh mà đến, móng trước nâng lên thật cao rồi lại nặng nề rơi xuống, bắn lên từng đợt bùn đất, người trên ngựa mang theo nhuệ khí cùng sát khí đặc hữu của vùng đất Biên quan.
Người dẫn đầu mặc một bộ đồ màu xanh hơi phong phanh, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt như tạc tượng mang theo gió bụi cùng với sương lạnh.
“Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện hồi kinh!”
“Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện hồi kinh!”
“....”
Tiếng hô hào truyền đi, tung tin này đi khắp tứ phương.
Bốn con ngựa chiến không ngừng lại chút nào, phi thẳng vào thành, gót sắt đạp lên trên nền đá xanh, phát ra tiếng lanh lảnh.
“Cung nghênh chỉ huy sứ hồi kinh!”
Mấy trăm tên Phi Ngư Vệ khom người.
Thẩm Luyện vẫn không giảm lại tốc độ, phóng ngựa tuần sát Phi Ngư Vệ, sánh mắt nhìn tới đâu, tất cả mọi người đều không tự chủ mà cúi đầu xuống, không dám cùng hắn ta đối mặt.
Lực chỉ huy của Vương giả Phi Ngư lộ rõ không thể nghi ngờ.
“Có cấp báo không?”
Tuần sát hai vòng, Thẩm Luyện ghìm lại ngựa chiến, hỏi.
“Nửa tháng trước Phủ Lương Vệ phát đến cấp báo, núi Trà Lâm có một con Sơn Tiêu bát phẩm xuất hiện, đã có trăm người bị ngộ hại.”
“Một tháng trước Linh Sơn Vệ phát đến cấp báo, có thuyền ma đã xuất hiện nhiều lần ở gần biển, đã có mấy trăm người bị ngộ hại.”
“Huyện Phòng có dơi yêu tự tích tụ công đức, gieo rắc ôn dịch, đã có hơn bảy vạn người chết do bệnh dịch, Thiết Giản Thần Bộ tiêu diệt thất bại, đang tu chỉnh tại huyện Phòng.”
“Núi Cửu Mỗ đất Thục xuất hiện Phi Thiên Cương cửu phẩm, vẫn đang điều tra.”
“Thiêu thi đường có cường giả thần bí xâm nhập, thân phận chưa rõ.”
“Phủ trạch Tri phủ Hà Giản Lương Thế Kiệt xảy ra sự kiện linh dị, tử thương hơn hai mươi người.”
“....”
Từng cái cấp báo được báo lên.
Chờ báo xong, Thẩm Luyện hạ lệnh, “Đội truy bắt số 2 theo ta đi huyện Phòng một chuyến, những người còn lại thủ vững vị trí của mình, theo điều lệ mà làm.”
“Rõ!”
Đám Phi Ngư Vệ nhận lệnh, sau đó tự mình bắt đầu hành động, chẳng mấy chốc đã rời đi, cổng bắc trở nên trống trải, chỉ còn dư lại hai tên Phi Ngư Vệ cùng với hai tên binh sĩ thủ vệ.
Hứa Hiển Thuần cùng Điền Nhĩ Canh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt khó coi như ăn phải phân.
Giờ khắc này bọn họ mới chính thức cảm nhận được rõ ràng, Phi Ngư Vệ chưa bao giờ coi hai người họ là thủ lĩnh thật sự.
Những tin báo này, chưa bao giờ được trình lên trên bàn của họ.
Thật sự là một nơi cắm kim cũng không vào, hắt nước cũng không lọt.
.....
Trở lại chỗ Tần Hà.
Con bê lao nhanh một đường, cuối cùng vào lúc trời tờ mờ sáng cũng đã về đến huyện Phòng.
Thả bê, Tần Hà trở về lò hỏa táng tạm thời.
Từ Trường Thọ sốt sắng đến vòng đi vòng lại, nhìn thấy Tần Hà không khỏi thở phào một hơi, vội vàng kéo hắn sang một bên, hỏi: “Tối hôm qua ngươi đã đi đâu, làm ta sốt ruột sắp chết rồi, còn tưởng rằng ngươi đã bị yêu quái tha đi mất.”
“Ta ra ngoài đi tiểu, không cẩn thận gặp phải quỷ đả tường, mãi đến hừng đông mới ra ngoài được.” Tần Hà đã nghĩ sẵn lý do.
Từ Trường Thọ nghe vậy liền thay đổi sắc mặt: “Quỷ đả tường?”
“Đúng thế, còn có chút lợi hại đấy.” Tần Hà mặt không đỏ tim không đập, nói láo đến cả chính hắn còn tự bội phục mình.
Từ Trường Thọ lập tức không biết nên nói cái gì nữa.
Huyện Phòng có nhiều người chết như vậy, không sạch sẽ thì cũng rất bình thường, Tần Hà chỉ bị vây khốn cũng đã là may mắn, nếu như gặp phải hung, tám chín phần mười là sẽ phải chết thẳng cẳng.
Sự kiện linh dị đó là thứ nguy hiểm hơn thi biến rất nhiều.
“Được rồi, trở về thì tốt rồi, tối hôm qua lúc Nguỵ Vũ tuần sát đã phát hiện ra việc ngươi biến mất, ta đã nói là ngươi đi nhà xí, thời gian quá lâu nên hắn ta rõ ràng cũng không tin tưởng lý do này, ngươi phải cần thận một chút, ta luôn cảm thấy hắn ta đang nhằm vào ngươi.” Từ Trường Thọ lại nhắc nhở.
“Yên tâm đi, hắn ta không rảnh để nhằm vào ta.” Tần Hà ngược lại là cười một cách thần bí.
Tần Hà dám một mình đi ra khỏi lò hỏa táng tạm thời, thì cũng chẳng sợ Nguỵ Vũ có thể làm cái gì.
Hôm trước, hắn châm lửa khắp nơi cả một buổi tối cũng không thấy Nguỵ Vũ nói gì, hôm nay thì nửa đêm lén lút chuồn đi ra ngoài, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Huống hồ hắn còn giúp Nguỵ Vũ tìm một việc, đủ để cho hắn ta không rảnh để ý đến mình.
Cảm ơn rồi tạm biệt Từ Trường Thọ, Tần Hà trở lại lều vải mình ở, nằm xuống, vô cùng đắc chí nhìn công đức của mình đang từ từ tăng lên.
Trên đường trở về thành công đức đã tăng thêm hai ngàn, tổng cộng đó chính là bảy ngàn.
Công đức vẫn trên đà tăng trưởng, từ số lượng dân chúng triều bái đến xem, đến cuối cùng, công đức ít nhất có thể tăng tới năm, sáu vạn.
Cũng không biết là số công đức này có đủ tu luyện Công đức kim thân quyết hay không.
Còn thuật hô mưa gọi gió, tất nhiên là Tần Hà bỏ qua một bên, khó khăn lắm mới tích lũy được công đức, sau này rồi hãy nói.
Kế tiếp chính là chậm rãi mà đợi thu hoạch.
Tần Hà bắt chéo chân nằm ở trên tường đá phơi nắng, nhân lúc không ai để ý, ném một quả trái cây sức mạnh vào miệng.
Nhai a nhai a, nó hóa thành một dòng nước ngọt ngào chảy vào trong bụng.
Trái cây này, ăn cực kỳ ngon.
Tần Hà cất giữ mấy quả, không nỡ một hơi ăn hết.
Một trận tiếng đôm đốp lại khẽ vang lên, sức mạnh lại được tăng thêm một chút.
Ngày mùa thu, sương giá càng ngày càng nặng hạt, hiện tại nằm phơi nắng thoải mái ấm áp, Tần Hà dần dần ngủ thiếp đi.
Nhưng kết quả là vào lúc hắn mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, cách đó không xa lại có tiếng tranh chấp truyền đến.
Tần Hà xoay người xuống tường đá, kỹ năng Thuận phong nhĩ phát động.
Lập tức hắn nghe được có người mắng: “Ông già đừng có mà giảo biện, chính là ngươi tối hôm qua cưỡi bò đụng vào ta.”
“Cái tên trọc điên này, ngươi nói hươu nói vượn, lão đây lúc nào cưỡi bò hả.”
“Dấu ấn trên mặt ta chính là do bị sừng bò của ngươi đụng phải, ngươi nhìn đây là cái gì, đã đụng thành cái dạng gì đây.”
“Ngươi buông tay, cái tên trọc điên khùng nhà ngươi, nếu vẫn không chịu buông tay ra ta sẽ gọi người.”
Tần Hà nghe thấy vậy, nheo mắt.
Hay lắm, xa như vậy mà người còn có thể đuổi tới cửa.
Quả nhiên là không phải người bình thường.
May là lúc đó mình quả quyết “bỏ trốn”.
Chuyện này xử lý sao đây?
Phải nhanh chóng giải quyết xong, bằng không mình sẽ dễ dàng bị lộ tẩy.
Ngầm ngâm trong phút chốc, Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, đã nảy ra ý hay.
Quyết định trở về lều vải, đá tỉnh 10 tên thợ thiêu thi còn đang say giấc.
“Dậy đi, dậy đi, đừng có ngủ nữa, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”
Một đám thợ thiêu thi ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, Lão Lương Đầu hỏi: “Tần ca, có chuyện gì xảy ra?”
“Bên ngoài có người đến khi dễ người của chúng ta.” Tần Hà trả lời.
“Người của chúng ta?” Đám thợ thiêu thi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Lý Qua Tử hỏi: “Chúng ta đều có mặt ở đây, không có ai khi dễ chúng ta mà.”
“Người ta nói đến chính là ông lão đưa nước cho chúng ta kia.” Tần Hà giải thích.
“Ông lão kia đâu tính là người một nhà a, đâu có quen.”
Lưu Tam Cân lắc đầu giống như trống bỏi, vừa mới ngủ say, ai lại muốn rời giường chứ, hay là Tần ca lại bị động kinh rồi.
Hắn ta dẫn đầu, đám thợ thiêu thi cũng tới tấp lắc đầu theo, đều nói không quen.
Lão Lương Đầu còn quá đáng hơn, trực tiếp nói ông lão kia cũng không coi trọng, chuyển nước sạch thì dưới đáy toàn là bùn, nhìn ông ta không vừa mắt.
Tần Hà xạm mặt lại, chỉ vào bọn họ: “Các ngươi còn có tinh thần cộng đồng hay không, có hiểu kính già yêu trẻ hay không, người ta là một ông lão, lại vận chuyển nước cho chúng ta, bây giờ bị khi dễ, chúng ta phải đứng ra, bằng không sao có thể xây dựng một xã hội hài hòa, sao giác ngộ mấy người thấp như vậy?”
Đám thợ thiêu thi nghe xong liền như rơi vào trong sương mù, Tần ca nhi nói cái gì đó hoàn toàn không hiểu được, chắc chắn là lại bị động kinh rồi.
Ngược lại thì Lão Lương Đầu nghe hiểu được một câu, nói: “Kính già yêu trẻ gì nha, tên kia còn không già bằng ta.”
Tần Hà: “.....”
Bực cả mình a, thế nào, gen thích hóng chuyện trong một đêm đã bị biến dị mất rồi?
Được lắm, gọi ai cũng không chịu dậy đúng không.
Vậy thì chỉ có thể phóng đại chiêu.
Chỉ nghe Tần Hà nói sâu xa: “Không đi đúng không, được rồi, sau này ta lại mời người ăn cơm, không đi cũng đừng có mà ngồi vào bàn.”
Đám thợ thiêu thi nghe vậy, như bị điện giật, đứng bật lên.
Lưu Tam Cân tỏ ra chính trực, nói: “Tần ca, ách, đột nhiên ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý.”
“Đúng, ông lão kia già như vậy còn bị người ta khi dễ, không thể nhịn được.” Lý Qua Tử cũng nói.
Lão Lương Đầu vuốt vuốt râu, mặt không đỏ tim không đập nói: “Ta đột nhiên cảm thấy, tên kia rất giống với người đệ đệ đã chết đi 40 năm trước của ta, rất thân thiết, ai khi dễ hắn chính là gây khó dễ với Lão Lương Đầu ta.”