Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Là Ngươi Làm?

Chương 634: Là ngươi làm? Chương 634: Là ngươi làm?Chương 634: Là ngươi làm?

"Huynh đệ, chuyện kia, là ngươi làm?" Tiểu chưởng quỹ gắt gao che kín pín hổ, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Toàn thành xôn xao, Đỉnh Hương Lâu bên kia vừa đoàn diệt một đám hổ yêu.

Ngươi đây liên mang tới một cái pín hổ, xem xét chính là loại vừa mới lấy xuống, phía trên còn lưu lại vết máu vô cùng tươi mới.

Cái này làm gì là pín hổ bình thường a, cái này chính là một cái pín hổ... phỏng tay.

"Chuyện nào vậy?" Tần Hà nhai kẹo hồ lô, cố ý giả ngu.

"Thì... Chuyện đó đó!" Tiểu chưởng quỹ chỉ chỉ về hướng Đỉnh Hương Lâu.

"Chuyện đó à?" Tần Hà nhếch lông mày lên.

"Đúng, chính là chuyện đó." Tiểu chưởng quỹ gật đầu, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Đế quốc Đại Cảnh e sợ hèn yếu, tộc giao yêu ngang tàng hống hách, chính là cục khí nghẹn ở trong ngực mỗi người dân thành Lâm An.

Nếu như hổ yêu là do người trước mặt này đoàn diệt, vậy vị khách hàng này của mình, xem như là cực ghê gớm.

Cái này gọi là gì?

Cái này gọi là anh hùng!

Kết quả Tần Hà trực tiếp hỏi: "Nếu là do ta làm, giá tiền có thể tăng gấp đôi không?” Tiểu chưởng quỹ sửng sốt, lắc đầu theo bản năng,'Thế thì không được, gấp đôi là sát vốn rồi, sẽ bị khấu trừ thành tích."

"Ngươi đừng hỏi cái vấn đề không phát tài như vậy."

Tần Hà lườm y một cái, lại nói tiếp: "Sắp tới chuẩn bị sang năm mới, đủ công trạng chưa, kiếm đủ tiền chưa, còn không mau báo giá đi?"

Tiểu chưởng quỹ lập tức cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.

Nghĩ thầm, ngươi một người sống sờ sờ êm đẹp, hôi hổi nóng ấm như thế, tại sao lại có thể nói ra một câu như tảng băng vậy chứ?

Nguyên cả một năm nay, cũng chỉ có thời gian gần đây là công trạng của mình mới coi là ổn một chút, hơn nữa cũng chỉ đạt đến mức độ không bị thương hội đuổi ra khỏi cửa mà thôi.

Về phần tiền công, thì cũng chỉ đủ để trả nợ phí qua đêm.

Giai đoạn cuối năm, túi còn sạch sẽ hơn cả mặt.

"Vâng vâng vâng." Nhưng tiểu chưởng quỹ cũng chỉ dám oán thầm một chút ở trong lòng, ngoài miệng thì vội vàng đồng thuận, lại nói: "Ở đây nhiều người mắt tạp, chi bằng chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”

Thương hội giao dịch không chỉ có quầy hàng, còn có phòng riêng.

Điểm tốt của phòng riêng thì đương nhiên khỏi cần phải nói, bí ẩn, quy cách cũng cao hơn.

Tất nhiên Tần Hà sẽ không từ chối loại đãi ngộ này, thế là đi theo tiểu chưởng quỹ đi vào phòng riêng bên trong thương hội.

Tiểu chưởng quỹ nghênh tiếp Tần Hà vào trong, sau đó lại pha một ấm trà, nói: 'Huynh đệ, pín hổ là đồ tốt, nhưng trên cơ bản thì nó chỉ có thể dùng như thực phẩm bổ dưỡng, ta có thể trả giá tám ngàn ngân tệ, giá tiền này tuyệt đối là giá đỉnh rồi."

"Vậy những đồ khác trên thân hổ yêu giá thế nào?" Tần Hà hỏi.

"Ngươi hỏi đúng người rồi đấy."

Tiểu chưởng quỹ lập thuộc như lòng bàn tay, lập tức nói: "Thứ đáng giá nhất trên thân hổ yêu là da hổ và nội đan, trong hai thứ này, thứ nào đáng giá hơn thì còn phụ thuộc vào phẩm chất nội đan."

"Trừ cái đó ra, xương hổ cùng tay hổ cũng đáng tiền, còn có con mắt, gọi là hổ phách, nếu như màu sắc vô cùng thuần khiết thì có thể dùng làm vật phẩm trang sức bán đi với một giá tiền không tồi."

"Tất nhiên, cụ thể thì còn phải xem xét thực lực, nếu là thực lực mạnh đến một trình độ nhất định thì trên thân hổ, ngoại trừ phân ra, những thứ khác ít nhiều đều có giá trị, suy cho cùng hổ chính là vương của bách thú, có tác dụng hay không thì là chuyện khác, dù sao có rất nhiêu người tin tưởng."

Tần Hà nghe xong, chớp chớp mắt, chậc một tiếng,'Như vậy, có vẻ là lấy hơi ít rồi."

Vạn yêu phổ tốt thì tốt, nhưng có thể là do nó cách hiện tại đã quá xa xưa, cho nên một vài bộ phận được coi là không đáng giá sẽ không được ghi chép lại. Chẳng hạn như là con mắt của hổ yêu, ở bên trong Vạn yêu phổ nó thuộc về "rác thải" không có ích lợi gì, vậy nên cũng không được ghi lại, Tần Hà cũng không có lấy nó.

Có điều đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, những thứ tương đối đáng tiền, Tần Hà đã lấy hết toàn bộ không bỏ sót thứ nào, tiếp đó hắn không nói lời thừa thãi thêm với tiểu chưởng quỹ nữa.

"Rầm!"

Một chồng da hổ rơi xuống trên mặt bàn. Ngay sau đó là một viên nội đan.

Bốn cái tay hổ.

Cuối cùng là một bó xương hổ, chừng mười mấy cây, trắng ngà, cứng rắn.

Tiểu chưởng quỹ lại một lần nữa mở to hai mắt, soạt một cái đứng bật dậy, hoảng sợ nói: "Cái này... Cái này chính là thủ lĩnh hổ yêu bị kéo đi?"

Những thứ đáng tiên đều ở đây, chỉnh chỉnh tê tê.

Mấu chốt nhất là viên nội đan kia, nó tản mát ra khí tức rất khiếp người.

Tiểu hổ yêu thông thường, tuyệt đối không thể có được.

Cái này mẹ nó ném ra ngoài, hoàn toàn chính là bằng chứng đấy.

"Huynh đệ, a không, đại ca!" Mặt mũi tiểu chưởng quỹ tràn đầy sùng bái, nói: "Thật sự đúng là ngươi làm a?"

"Dám thu không?" Tân Hà không có phủ nhận, nguyên cả một bàn đều là bằng chứng, phủ nhận cũng không có tác dụng gì, không có ai là kẻ ngốc.

"Thut"

Khiến Tần Hà ngoài ý muốn là, tiểu chưởng quỹ nói ra một chữ, chém đỉnh chặt sắt, vô cùng dứt khoát.

"Ngươi không sợ bị dẫn lửa thiêu thân?" Tần Hà thắc mắc.

Điều hắn lo lắng nhất khi đến đây, chính là không có ai dám thu những vật này.

Đại Cảnh Quốc còn không dám đắc tội với sứ đoàn Yêu Giao, thương hội thủ tiêu tang vật, nếu không có chút lực lượng cùng thực lực thì tuyệt đối là không dám.

Vừa rồi hắn lấy pín hổ ra, chính là để thăm dò tên gia hỏa này. Điều hắn không ngờ tới là, tiểu chưởng quỹ không những dám thu, còn tỏ ra hào khí ngất trời.

Dáng vẻ kia, không hề giống một tên tiểu chưởng quỹ chút nào.

"Sợ cái rắm nha, thương hội Tử Kinh chúng ta hành tẩu tứ hải, từ trước đến giờ chưa từng e sợ kẻ nào, có tiền mà không kiếm là vương bát đản, sẽ phải bị trời phạt." Tiểu chưởng quỹ hất cằm nói.

Nói xong y lại ngồi xuống, tò mò hỏi: "Huynh đệ, vụ này của ngươi đúng là chọc thủng trời, nói thật, ngươi không sợ ta sẽ tố giác ngươi à? So sánh với những tài liệu này của ngươi, khen thưởng cho việc tố giác ngươi khẳng định là phải hơn rất nhiều."

"Tố giác ta?"

Tần Hà chớp chớp mắt, sau đó móc một chiếc gương từ trong không gian dưới nách ra, soi soi gương mặt mình.

Trong gương, là một gương mặt tròn trông cực kỳ phổ thông, thuộc loại nếu lẫn vào giữa đám người là sẽ không thể tìm ra, dưới cằm còn có lưa thưa râu quai nón, dưới gò má còn có một nốt ruồi mọc lông dài.

Tần Hà xác nhận một chút, sau đó vô cùng tự tin nói: "Không sợ."

Cái chuyện bán nguyên vật liệu này, sớm muộn cũng sẽ đắc tội toàn yêu ma khắp thế giới.

Cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, Tần Hà đã không sử dụng gương mặt thật của mình.

Ra khỏi cửa tiệm này mà còn có thể tìm được hắn, xem như ngươi có bản [ĩnh.
Bình Luận (0)
Comment