Chương 633: Truyền thống quang vinh
Chương 633: Truyền thống quang vinhChương 633: Truyền thống quang vinh
Qua thời gian mấy nén nhang sau, đến khi Tích Thiên Long mang theo hộ vệ sứ đoàn ùn ùn đuổi tới Đỉnh Hương Lâu.
Vẻ mặt kia, đặc sắc đến cỡ nào thì khỏi phải nói.
Ngọn lửa màu xanh lam, dưới vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, đã quấy rối tất cả.
Lửa này, chính là chân hỏa bản mệnh của thần thú yêu tộc, chu tước.
Độ cháy hơi kém, không phải do chu tước chân chính phun ra, nhưng cũng nhất định là hậu duệ có huyết mạch chu tước gây nên.
Việc này, đã chuyển cục diện sang hướng yêu tộc nội chiến.
Suy cho cùng yêu tộc nội chiến, luôn là "Truyền thống quang vinh" của yêu tộc từ khi thiên địa mở ra tới nay.
Yêu tộc, danh xưng là tộc, nhưng trên thực tế là một khái niệm hết sức hỗn loạn rối ren, Vạn Yêu Quốc là Yêu Giao nhất tộc liên hợp với ba mươi sáu yêu vương hình thành quốc gia, nếu không có tộc giao yêu và ba mươi sáu yêu vương duy trì, Vạn Yêu Quốc cũng sẽ không tồn tại.
Mèo yêu cùng chuột yêu không đi tiểu một chỗ, hổ yêu cùng khỉ yêu chỉ cần gặp mặt là sẽ đánh nhau.
Huyết hải thâm thù, nếu so sánh ra thì chút va chạm nhỏ với nhân tộc chẳng tính là gì cả.
Đây cũng là nguyên nhân mà Đại Cảnh Đế quốc dám cùng Huyết Dực Bức Vương, Thanh Xà Vương đối chọi trực diện nhưng lại không dám đắc tội với tộc giao yêu. Bởi vì chỉ có tộc giao yêu mới có năng lực thống nhất Vạn Yêu Quốc.
Chọc giận tộc giao yêu, đế quốc Đại Cảnh liền nguy cơ sớm tối.
Mà hiện tại, một ngọn lửa Ly hỏa chỉ ra yêu tộc nội chiến, đồng thời để cho bên phía đế quốc Đại Cảnh chối bỏ hoàn toàn, phân biệt rạch ròi với chuyện này.
Tích Thiên Long nhìn về phía Tử Y Hầu, đúng như dự đoán, nó đã phát hiện ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác và như trút được gánh nặng trong ánh mắt ông ta.
"Thực sự là Ly hỏa -"Thủ lĩnh báo yêu cùng thủ lĩnh gấu yêu liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt ngưng trọng.
Chuyện này nếu là do người trong yêu tộc gây ra, thì độ phức tạp còn vượt xa so với là do Đại Cảnh Quốc ra tay.
Đại tộc có thể lăn lộn trong Vạn Yêu Quốc, cái nào không phải là một bước một dấu chân máu, cái nào không phải là kẻ thù khắp nơi?
"Tích đại nhân, ngài nhìn xem lửa này, có nên thông báo cho Bức Vương hay không?" Tử Y Hầu làm ra vẻ đau buồn bi thương, lời nói ý vị sâu xa.
"Việc này ta tự có chủ trương, không nhọc Tử Y Hầu quan tâm."
Khuôn mặt Tích Thiên Long giật giật, sau đó cắn răng nói: "Ta mặc kệ lửa này là tới như thế nào, hộ vệ của ta chết tại thành Lâm An của Đại Cảnh Quốc các ngươi, Đại Cảnh Quốc các ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời xác đáng, bằng không chuyện này, e là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước đấy, hừt"
Nói hết câu, Tích Thiên Long hung hăng phất ống tay áo một cái, phừng phừng tức giận rời đi. Tử Y Hầu đưa mắt nhìn nó đi xa, trên mặt nổi lên một tia khinh thường cùng chán ghét.
Câu trả lời xác đáng?
Chính ngươi tự đi mà bàn giao với Huyết Dực Bức Vương ấy.
Dừng một chút, ông ta quay người nhìn về phế tích Đỉnh Hương Lâu, ánh mắt lại dần dần trở nên ngưng trọng.
Nam Minh Ly Hỏa, việc liên quan đến thần tộc.
Lửa này xuất hiện, nhất định sẽ dẫn đến tứ phương chú ý.
Mặc dù đa số thần tộc đã ẩn thế, nhưng chỉ cần việc liên quan đến thần tộc thì không có chuyện nhỏ. ...
Nam Minh Ly Hỏa xuất hiện, gây ra tứ phương chú ý thì đó là chuyện sau này.
Còn chuyện ở thành Lâm An, nhất định là đã khiến toàn thành chú ý.
Đỉnh Hương Lâu cao bốn tầng lầu bị ngọn lửa màu xanh lam nhấn chìm, gần như là toàn bộ người trong thành đều trông thấy.
Kẻ nhiều chuyện vừa há miệng ra, sự thật liền xen lẫn trong vô số tin đồn thất thiệt truyền bá ra khắp nơi với tốc độ ánh sáng.
Những chỉ tiết nhỏ mâu thuẫn lẫn nhau, thêm mắm dặm muối, nhưng dù thế nào thì phần cơ sở "Hổ yêu đoàn diệt" lại là không thay đổi chút nào.
Tiểu yêu động thủ là ai, thi thể thủ lĩnh hổ yêu bị kéo đi đâu, đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của toàn thành.
Qua ngày hôm sau, thương hội Tử Kinh.
Tiểu chưởng quỹ một bên thu mua các loại tài liệu, một bên lỗ tai giống như đã sắp mọc kén, nghe các khách hàng đang xếp hàng truyền bá đủ loại phiên bản về "Hổ tộc đoàn diệt".
Lúc mới đầu còn thấy thú bị, nhưng nghe nhiều thì thành nhàm chán.
Tất nhiên đây chỉ là một mặt, mặt càng quan trọng hơn chính là, từ sau khi liên tiếp thu mua Du Diên Ma Cổ, gân cóc yêu, tâm mắt y đã được mở rộng, thành tích cũng trở nên đẹp hơn so với trước kia rất nhiều.
Nhưng tệ đoan kèm theo chính là, y đã mất đi hứng thú với một vài thứ thông thường.
Thực ra số giao dịch mỗi ngày đều vẫn như trước kia, chỉ là cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
Dưới tình huống mặt mày ủ dột không có tinh thần, y đã ép giá hung ác hơn so với bình thường một chút, điều này lập tức gây nên không ít khách hàng chửi mắng, mắng y gian thương đáng chết.
Tiểu chưởng quỹ cũng không chịu thua, ngươi dám mắng ta thì ta dám bật lại ngươi, lập tức liên mắng ngược lại tại chỗ.
Nhưng cứ như vậy hết lần này đến lần khác, y cũng có chút không kiên nhân nổi nữa.
Dứt khoát treo lên biển "tạm ngừng thu mua", đường hoàng đi vệ sinh trong thời gian làm việc mà vẫn có lương.
Lần đi vệ sinh này chính là kéo dài đến nửa canh giờ, mãi đến khi đại chưởng quỹ thúc giục, y mới lần nữa trở lại cương vị.
Bên ngoài quầy lúc này đã vắng vẻ, chỉ có một người đang đưa lưng về phía y ăn kẹo hồ lô.
Tiểu chưởng quỹ thâm nghĩ, không phải là muốn trộm đồ chứ, đang muốn quát lớn, kết quả người nọ như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn lại.
Tiểu chưởng quỹ vừa thấy rõ người nọ, đôi mắt lập tức sáng rõ, kích động nói: "Nha, khách quan, lại tới?"
"Chờ ngươi một hồi lâu, chờ thêm chút nữa là ta đã rời đi rồi." Trong miệng Tần Hà lấp hai viên kẹo hồ lô, hai má chống lên giống như hamster, nói ậm ờ không rõ.
'Ây, đừng đừng đừng, vừa rồi là ta có chút chuyện nên mới rời đi chốc lát thôi." Tiểu chưởng quỹ cười, lộ ra vẻ mặt vui vẻ, xoa xoa tay hỏi: "Thế nào, hôm nay có đồ tốt à?"
"Có, chỉ là sợ ngươi không dám thu."
Tần Hà nuốt một viên kẹo hồ lô, nói đến, kẹo hồ lô của thế giới này đó mới gọi là kẹo hồ lô thực sự, một quả sơn tra to như quả trứng vịt, ăn cực kỳ đã ghiền.
"Xem ngài nói này, thương hội Tử Kinh giàu có tứ hải, còn có đồ vật gì là chưa gặp qua chứ, kể ra thì thật đúng là không có bao nhiêu thứ là chúng ta không dám thu đâu." Tiểu chưởng quỹ nói với vẻ mặt tự tin.
Tần Hà gật đầu, Tốt!"
Nói xong, hắn sờ soạng dưới nách một hồi, bịch một tiếng, một đồ vật đen sì sì dài chừng một thước liền rơi xuống trên quầy.
Tiểu chưởng quỹ vừa phân biệt thoáng qua, đôi mắt lập tức trừng đến tròn trịa.
Sau đó y vội vàng nhào tới che lại, sợ hãi nhìn bốn phía một vòng, sợ người khác trông thấy được.
Cái này, con mẹ nó, là một cái pín hổi