Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 645 - Chương 645: Mấy Nhà Vui Vẻ

Chương 645: Mấy nhà vui vẻ Chương 645: Mấy nhà vui vẻChương 645: Mấy nhà vui vẻ

Chuyện xảy ra ở núi Trà Lĩnh gây ra bùng nổ, nhưng lại không hề khuếch tán rộng ra ngoài.

Kẻ có thể diệt khẩu thì đã điệt khẩu, kẻ không thể diệt khẩu thì cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân, duy trì ngậm miệng không nói ra.

Tử Y Hầu không thể đi khắp nơi tuyên truyên cảnh tượng mà quả cầu thủy tinh đã ghi lại, Tân Hà lại càng không phải là kẻ nhiều chuyện.

Cứ như vậy, chuyện này đã dần dần lắng xuống.

Thậm chí còn không có lời đồn đại nào truyền tới Kinh thành.

Mọi người chỉ biết là sứ giả Yêu Giao đáng giết ngàn đao cuối cùng cũng đã xám xịt ảo não lăn ra khỏi Kinh thành, và chỉ có chuyện về hổ yêu, báo yêu của sứ đoàn Yêu Giao bị giết là vẫn bị mọi người bàn tán say sưa.

Sau khi truyền bá rộng rãi, dần dần thì ngay cả người trong góc hẻo lánh cũng nghe nói đến chuyện này.

Thúy Thanh Lâu, Huyễn Khinh Vũ như gặp phải sét đánh.

Khi tin tức truyền đến tai nàng ta, sứ đoàn Yêu Giao đã là kẻ thì chết mất, kẻ thì chạy trốn.

Nàng ta dự đoán được Huyết Dực Bức Vương nhất định sẽ phái thủ hạ tìm đến mình, đây cũng là nguyên nhân mà nàng ta có thể cắn răng kiên trì ở Thúy Thanh Lâu.

Nhưng có thế nào nàng ta cũng chẳng thể ngờ rằng, Huyết Dực Bức Vương lại phái tên vô dụng Tích Thiên Long kia đến.

Kết quả không hề bất ngờ, sứ đoàn hao binh tổn tướng, Tích Thiên Long chật vật chạy trốn, thậm chí có khả năng là, nó còn chưa phái thủ hạ tới tìm mình thì đã kết thúc.

Không có sứ đoàn tiếp ứng, không thể nghi ngờ là, việc nàng muốn chạy thoát khỏi Thúy Thanh Lâu đã tăng độ khó lên gấp bội.

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sâu.

Trái ngược với sự âu sầu của Huyễn Khinh Vũ, Ngụy Vũ thì là mừng như điên.

Thế giới Thâm Uyên rộng lớn, trời tròn đất vuông không biết lớn bao nhiêu, xác suất để hai người có thể gặp được nhau, nhỏ đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Thế mà cái tên gia súc Tần Hà kia, lại ở ngay tại thành Lâm AnI!

Đây là thu hoạch lớn nhất của Ngụy Vũ sau khi tiến vào cái thế giới Thâm Uyên này.

Vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy Nam Minh Ly Hỏa cháy hừng hực nuốt trọn nguyên một tòa nhà, hắn đã kích động đến chảy cả nước mắt.

Dự cảm mãnh liệt khiến hắn cảm thấy, đó chính là Tần Hà.

Đúng như dự đoán, sau đó liền có những tin tức đứt quãng truyền vào Thúy Thanh Lâu, giết yêu, đốt xác, Nam Minh Ly Hỏa, còn có hai bộ thi thể của yêu đầu lĩnh bị kéo đi rồi không còn tung tích.

Toàn bộ mọi thứ, đều là tác phong kinh điển của Tần Hà, đến Thâm Uyên hắn ta cũng không thay đổi.

Ngụy Vũ đã từng có một lần cho là, Tân Hà có lẽ đã gặp bất trắc.

Bởi vì vô luận hắn bái tượng thần Tần Hà như thế nào thì cũng không nhận được đáp lại. Nhưng hiện tại xem ra, cái tên gia súc này không bị quần què gì cả, hơn nữa còn sống hết sức thoải mái dễ chịu, ngay cả sứ đoàn Vạn Yêu Quốc hắn †a cũng dám động vào.

Đúng là to gan lớn mật!

Sau khi xác nhận điều này, Ngụy Vũ lập tức cảm giác giống như mình đã tìm được người tâm phúc, đột nhiên không còn thấy cô đơn nữa.

Đồng thời... Hắn cũng có chút nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì hắn không thể hiểu được, tại sao cái tên gia súc này ở ngay trong thành Lâm An lại không liên lạc với mình?

Vì sao bái tiên nhưng hắn ta lại không hề đáp lại.

Trước mặt tượng thần, Ngụy Vũ chỉ thiếu chưa nói thẳng ra: Nếu ngươi còn không tới, ta sẽ bị người khác ngủi

Vừa suy nghĩ tới đây, Ngụy Vũ càng nghĩ càng giận.

Nghĩ tới, bản thân mình đường đường là Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, có quyền lực, địa vị còn có sự tín nhiệm của vị Hoàng đế thiếu niên kia, không dám nói trên vạn người dưới một người, nhưng ít nhất cũng là đại lão đỉnh cao quyền khuynh Đại Lê, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Vì tới phương thế giới Thâm Uyên này cùng tên gia súc Tần Hà mà bỏ rơi tất cả.

Kết quả không cẩn thận rơi vào hố lửa, hắn ta cũng không thèm qua cứu một chút?

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, thật là quá đáng!

Gia súc!

Khốn kiếp! Trai đểu!...

"Hắt xì!"

"Hắt xì!"

"Hắt xì!"

Trước cửa thương hội Tử Kinh, Tân Hà bỗng nhiên hắt hơi liên tiếp ba cái.

Đối diện, nụ cười tiểu chưởng quỹ cứng ngắc lại ở trên mặt, từ từ đưa tay bóc một mảnh vỏ sơn tra từ trên trán mình xuống, hơi ghét bỏ mà bắn đi, sau đó lau sạch nước bọt dính trên mặt, mặt giật giật nói: 'Huynh đệ, ngươi đây là... Cảm lạnh sao?”

Từ biệt mấy ngày, Tần Hà vừa đến y liến vô cùng hưng phấn, vô cùng kích động.

Tần Hà đến thì cũng đồng nghĩa với công trạng đến, sắp chuẩn bị đến tết, có thể lật thân trở mình hay không, còn phụ thuộc vào đơn hàng này.

Kết quả Tần Hà vừa đi lên chính là ba cái hắt hơi, văng nước bọt đầy mặt y.

"Vấn đề không thể phát tài này, bớt hỏi đi." Tân Hà liếc y một cái, tức giận ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ thâm, không biết đây là tên khốn kiếp nào lại đang mắng chửi mình?

Tích Thiên Long?

Nhưng... Không đúng.

Cho dù nó có mắng thì kẻ hắt hơi cũng hẳn phải là gấu yêu, không có ảnh hưởng gì tới mình.

Ngụy Vũ? Tên này thì ngược lại là có khả năng rất lớn.

Tên tiểu vương bát đản này hễ là gặp chuyện gì khó khăn khổ sở thì luôn thích mắng chửi người sau lưng.

Con bê quắt này, sẽ không phải bị người ta luân phiên chứ?

Tần Hà không khỏi oán hận suy tưởng.

Tiểu chưởng quỹ không dám nói tiếp, rụt cổ lại, vội vàng đem mời Tần Hà vào phòng tiếp khách riêng, sau khi dâng trà, y xoa xoa tay hỏi: "Huynh đệ, lúc này ngươi lại mang thứ gì tới vậy?”

"Cái kia... Ngươi có thu pín báo không?”
Bình Luận (0)
Comment