Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 653 - Chương 653: Tiết Xuất Hàn

Chương 653: Tiết xuất hàn Chương 653: Tiết xuất hànChương 653: Tiết xuất hàn

Thời điểm cuối năm của Đam Châu không gọi là Tết xuân, cũng không liên quan gì đến mùa vụ.

Mà được gọi là "Tiết xuất hàn".

Nhưng xét về bản chất thì không có gì khác biệt, đều là mang ý nghĩa một năm trôi qua trong rét lạnh, xuân về hoa nở, đất trời khôi phục.

Hơn nữa nơi này còn có một truyền thuyết, rất xa xưa rất xa xưa trước kia, vào thời kỳ tiên dân thượng cổ, cực hàn đột ngột xuất hiện, đại lục Đam Châu bị băng tuyết bao phủ chín trăm năm, gây ra sinh linh đồ thán, vạn vật diệt tuyệt.

Sau đó có Chân thần Thái dương mang theo chín con kim ô giáng xuống đại lục Đam Châu, kim ô vòng quanh đại lục Đam Châu phi hành, vung vẩy chân hỏa Thái dương khắp nơi, hòa tan băng tuyết, nhờ đó mà đại lục mới khôi phục lại.

Để tưởng niệm Chân thần Thái dương, tiên dân thượng cổ đã gọi ngày chân thần giáng lâm là Tiết xuất hàn.

Về phần đoạn thời gian kia có phải là thật sự có chân thần giáng lâm hay không, hay chỉ là quy tắc Thiên đạo đã xảy ra thay đổi nào đó không thể khảo chứng.

Nhưng việc thời tiết sẽ bắt đầu từ ngày Tiết xuất hàn dần dần ấm lên chính là sự thật.

Tiết xuất hàn của thành Lâm An vô cùng náo nhiệt, nhưng đối với Tân Hà mà nói, lại là thiếu chút hương vị năm mới.

Không phải mỹ thực, không phải nhân khí, càng không phải là hàng hóa bày la liệt, mà là khói thuốc nổ.

Thế giới này, thế mà hoàn toàn không có thuốc nổ.

Thế nên cũng không có pháo, càng không có pháo hoa.

Thứ đặc biệt chủ yếu trong Tiết xuân hàn chính là đèn.

Đủ loại đèn hoa đăng đa dạng.

Trong ba ngày Tiết xuân hàn, quan phủ sẽ phái ra thành vệ quân cùng học sinh võ viện tuần tra ban đêm, tận lực đảm bảo ban đêm thành Lâm An được an toàn.

Dưới đèn đuốc chiếu sáng như sao trời rực rỡ, cư dân trong thành mới dám nổi lên can đảm hiếm có mà đi ra ngoài đi dạo ban đêm, ngắm hoa đăm, ngắm thuyền hoa, qua lại rước đèn, vô cùng náo nhiệt.

Các đại viện quán thì bày ra đủ trò đủ kiểu, Tiết xuân hàn hàng năm cũng là thời điểm mà các viện quán thi nhau tranh đua phân cao thấp từ xa.

Kẻ nào chiến thắng đặc sắc liền có thể đảm bảo lưu lượng khách của viện quán sang năm.

Mà với tư cách ba viện quán nhất phẩm Kinh thành, Thúy Thanh Lâu, Yên Chi Đường cùng Di Hương Uyển càng là dôn hết sức lực khả năng để phân ra cao thấp.

Người giành một hơi thở, Phật tranh một nén nhang.

Vị trí nhất phẩm hàng đầu Kinh thành của sang năm hoàn toàn phụ thuộc vào ba ngày này, tuy là so đấu từ xa, nhưng cũng là tranh đấu đối lập.

Thúy Thanh Lâu mới vừa ở lầu trên làm tiên nữ tán hoa.

Sau đó Yên Chi Đường lại ở ngay trước cửa làm tiên nữ tán tài. Qua ngày hôm sau Thúy Thanh Lâu lại làm trăm đèn tìm mỹ.

Di Hương Uyển liền nối gót theo sau, lập tức cũng làm ra ngàn đèn điểm hoa khôi.

Tú bà Thái Linh Lung của Thúy Thanh Lâu tức thì vô cùng giận dữ đến nổi trận lôi đình, mình làm cái gì thì ngay sau đó Di Hương Uyển cùng Yên Chi Đường cũng nối gót làm theo, hơn nữa còn làm cảnh tượng lớn hơn mình.

Đây rõ ràng là muốn liên thủ đạp Thúy Thanh Lâu mình xuống đây mà.

Thái Linh Lung cắn răng giậm chân, theo sự đề nghị của Ngụy Vũ, làm ra: Phượng vũ cửu thiên - Hoa khôi dạo phốt

Toàn bộ hoa khôi Thúy Thanh Lâu leo lên những chiếc xe kết hoa, tuần hành toàn thành.

Khá lắm, phải nói là oanh động toàn thành.

Ngày thường, hoa khôi nhất phẩm trong Kinh thành, đừng nói là nhìn, chỉ là mua một bức chân dung hoa khôi để cất giấu cũng phải bỏ ra một số tiền rất lớn.

Hoa khôi dạo phố, gần trong gang tấc.

Ngắm một chút, hít một hơi, đây đều là đang tiết kiệm tiên đấy.

Thái Linh Lung vì để tránh cho mình lại bị bắt chước vượt qua, thậm chí còn xuất ra đòn sát thủ mà bà ta ẩn giấu.

Phía trước nhất xe kết hoa, người mới mở đường.

Huyễn Khinh Vũ che mặt, thân mặc một bộ sa mỏng, như ẩn như hiện, cho dù chỉ là đứng đó cũng đã đủ để quyến rũ mê hoặc chúng sinh, trở thành tiêu điểm của toàn bộ đội ngũ xe kết hoa.

Ngụy Vũ thì mặc một bộ cẩm y hoa lệ đứng ở bên cạnh, trang điểm khó có thể phân biệt là nam hay nữ, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Hắn bày kế vốn là muốn tìm cơ hội ra ngoài, kém nhất cũng có thể khiến Thái Linh Lung cùng hộ viện rời đi, chẳng thể ngờ rằng, Thái Linh Lung lại bắt hắn cũng đi lên.

Bôi son trát phấn, cái mặt già này hiện tại đã bị ném sạch rồi.

Hắn còn không dám không cười, bởi vì Thái Linh Lung cũng ở trên xe kết hoa, mà bên cạnh xe kết hoa, gân như toàn bộ đám tay sai hộ viện của Thúy Thanh Lâu cũng được huy động.

Trong cơn gió lạnh lẽo, trong lòng Ngụy Vũ có một vạn câu "Cả nhà ngài an khang" đang chạy lướt qua. ...

"Hắt xì -"

"Hắt xì -"

Ở một phía khác thành Lâm An, Tần Hà đang nhàm chán bước dạo bước trên đường phố bỗng thình lình lại hắt hơi hai cái.

Không có pháo hoa, lại cộng thêm các đại viện quán làm hoạt động nên không có hát khúc, đối với hắn mà nói, hương vị đón năm mới ít nhiều cũng có chút nhạt nhẽo, lại còn mất cả nơi muốn đến.

"Gia, không bằng chúng ta đi rước đèn đi, nơi đó nhất định sẽ rất náo nhiệt." Ma Phi đề nghị với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Tần Hà liếc nhìn nó một cái, không trả lời.

Tên nhãi ranh không đáng tin cậy này, đêm qua suýt nữa đã đốt cháy cả nhà.

Nhớ ngày xưa lúc Vương Thiết Trụ ở, nào có lắm chuyện như vậy chứ.

Hàng so hàng chỉ muốn ném đi - Ma Phi thấy Tần Hà không nói lời nào thì rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.

Sáu bộ thi thể, xà nhà cháy, một bộ thi thể nổ, cộng thêm một cái lò đốt xác bởi vì nổ mạnh mà sụp đổ mất.

Hiện tại nó có tâm lý vô cùng yếu ớt.

Chẳng qua Tần Hà chỉ là không nói ra ngoài miệng, nhưng chân vẫn bước về hướng nó bảo.

Nếu đã tới, hoa đăng thì hoa đăng, nhập gia tùy tục.

Chỉ chốc lát sau, Tân Hà đã dẫn Ma Phi đi tới bên bờ mương nước.

Mương nước này được dẫn nước từ sông Ngụy Thủy, đi xuyên qua thành, là mương chính bảo vệ thành của hai thành nội ngoại thành Lâm An.

Mặc dù là mương chính dùng để bảo vệ thành, nhưng mặt nước nó hết sức rộng lớn, cũng không kém hơn so với sông lớn là bao.

Vô số thuyền hoa giăng đèn trôi nổi trên mặt nước, hoà lẫn với đèn đuốc ở hai bên bờ, xán lạn như sao trời.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một luồng gió lạnh bỗng nhiên từ mặt sông thổi tới, cuốn lên một trận bụi đất, làm cho rất nhiêu đèn đuốc ở phụ cận chập chờn không yên.

Rất nhiều tiểu thương giương đèn vội vàng che chắn đèn lại, sợ bốc cháy.

Cũng may cơn gió lạnh này đến nhanh, đi cũng nhanh, thoáng cái đã lặng trở lại.

Nhưng... Tân Hà không chỉ không cảm thấy rét lạnh đã đi qua, trái lại lông tơ trên khắp toàn thân còn dựng đứng cả lên, da gà cũng nổi lên từng đợt.

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng nhạt, nhìn về phía phương xa. Chỉ thấy phía trên biển sao, vô số đèn lồng màu đỏ máu đang từ từ bay lên"biển sao" vốn rất rực rỡ tươi đẹp, trong nháy mắt đã trở nên yêu dị. ,

"Gia, làm sao vậy?" Ma Phi thấy Tần Hà đột nhiên đứng lặng người bất động, nghi hoặc hỏi.

Tần Hà nhìn nó một cái, chậm rãi phun ra một câu: "Đêm nay, ma quỷ lộng hành."
Bình Luận (0)
Comment