Chương 655: Sự kiện linh dị (trung)
Chương 655: Sự kiện linh dị (trung)Chương 655: Sự kiện linh dị (trung)
Trông thấy Ngụy Vũ, Tần Hà tất nhiên là rất vui mừng.
Một đám người cùng nhau đi tới, giữa trời đất bao la rộng lớn, cuối cùng cũng gặp được một người.
Nhưng giờ khắc này, sự vui mừng của hắn chỉ còn lại một nửa.
Cho dù Ngụy Vũ chỉ là một cái nồi, thì đó cũng là nồi của Thanh Ngưu Đại Tiên, tại sao có thể sa ngã trở thành thỏ tướng công chứ?
Nếu chuyện này mà để những người khác biết được, ngươi bảo mặt mũi bản đại tiên nên để ở đâu đây?
Nghĩ tới đây, Tần Hà thậm chí còn có hơi giận mà không có chỗ xả, dù gì ngươi thì cũng đã được truyền thụ không ít bản lĩnh, mấy bộ của Phật môn có chiêu nào là không phải mạnh như chó chứ?
Mặc dù chỉ là một Phàm thể cảnh, nhưng ăn cơm tự vệ cũng không thành vấn đề nha.
Làm gì không tốt, ngươi bị người... Sau này cái nồi này còn dùng thế nào được nữa đây?
Bóp họng, vểnh lên hoa lan chỉ nói chuyện với người ta?
Không phải là nguyên rủa "âm dương nghịch chuyển" sao? Chút chuyện này cũng không thể gánh vác được, cần ngươi có tác dụng gì?
Có điều, tức thì tức, nhưng lúc Tần Hà trông thấy Ngụy Vũ vẫn còn "chân dương” chỉ khí, thì cuối cùng cũng là tiêu bớt tức giận mấy phần.
Ít nhất, người vẫn sạch sẽ.
Quay đầu đi mua pín hổ về, xem thử có thể chữa được âm dương nghịch chuyển hay không.
Thế là Tần Hà lại đỡ Ngụy Vũ lên.
Đang chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên lại nhìn thấy Huyễn Khinh Vũ ở bên cạnh.
Đôi mắt hắn không khỏi sáng rực lên lần nữa.
Ôi, má ơi.......
Ngay vào lúc Tần Hà đang bận rộn, thành Lâm An, tẩm cung Thái tử.
"Chỉ là sự kiện linh dị, không đáng giá kinh động đến phụ hoàng bệ hạ." Thái tử nhìn biển đèn màu đỏ lấm tấm ở phía xa, vẻ mặt lạnh lùng, mắt lườm Tử Y Hầu một cái, nói với vẻ thờ ơ không thèm để ý.
"Thái tử điện hạ, huyết quỷ lấy hồn, quỷ không có ranh giới cuối cùng, nếu như để nó phát triển tự do, sợ là thành Lâm An sẽ có vô số người phải tử vong, chuyện trọng đại, xin điện hạ suy nghĩ lại." Dưới đường, giọng điệu Tử Y Hầu hơi sốt ruột nóng này, đôi mày nhíu chặt.
Đứng cùng với y còn có văn võ Nội các của Đại Cảnh Quốc, tổng cộng có chín người.
"Tử Y Hầu, bản Thái tử không phải là không muốn cứu người, mà là phụ hoàng đã đột phá đến giai đoạn trọng yếu nhất, nếu xuất quan thì coi như thất bại ngay trong gang tấc, phụ hoàng mà trách tội xuống, ngươi có thể gánh được trách nhiệm này không?" Thái tử nhìn chằm chằm vào Tử Y Hầu, đôi mắt hẹp dài híp lại, sắc mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Tử Y Hầu lập tức càng nhíu chặt lông mày, dừng một lát, y cắn răng nói: "Nếu như hoàng huynh trách tội, bản hầu tuyệt đối sẽ không khoái thác."
"Ngươi!" Thái tử vừa nghe vậy, trong mắt tức thì phun lửa, giận dữ mắng chửi: "Tử Y Hầu, ngươi đây là đang dạy bản Thái tử làm việc hay sao?"
"Không dám."
Tử Y Hầu biến sắc, nhưng vẫn cố tranh luận theo lý lẽ: "Điện hạ, sự kiện huyết quỷ trăm năm trước cho dù là dùng toàn lực trấn áp, cũng phải chết mất hơn vạn người, thây chất thành núi. Nếu như hôm nay mặc kệ không quan tâm, thương vong ít nhất cũng sẽ đến mười vạn, như vậy sợ rằng sẽ tổn thương sĩ khí quốc triều, để địch quốc nhìn Đại Cảnh ta chê cười."
Sự kiện huyết quỷ, cứ cách thời gian mỗi mấy chục năm đến hơn trăm năm lại sẽ xuất hiện ở thành Lâm An.
Lịch sử vô cùng lâu đời, đến nay vẫn chưa thể rõ nguyên nhân.
Trước khi Đại Cảnh lập quốc, nó đã tồn tại.
Trăm năm trước, lão hoàng tổ Đại Cảnh dẫn đầu cao thủ thế gia chinh chiến lĩnh vực huyết quỷ, toàn lực trấn áp, nhưng mà kết quả cũng không được như ý, vẫn bị chết mất hơn vạn người, trong đó không thiếu người tu luyện.
Nghĩ đến hậu quả của việc để mặc nó không quan tâm, Tử Y Hầu chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
"Đủ rồi!" Nhưng mà lời nói của y lại trực tiếp bị Thái tử cắt ngang,'Không phải chỉ là chết nhiêu thêm một đám người thôi sao, Đại Cảnh ta có nhiều người, còn chuyện phụ hoàng có thể đột phá hay không, không những liên quan đến khí vận quốc triều, càng là lực lượng để chống cự Vạn Yêu Quốc, liên quan đến hưng suy của nhân tộc."
"Chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ, bản thái tử tự có suy tính, ngươi không cần thiết phải nhiều lời, lui ra đi."
Nói đến cuối câu, Thái tử còn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Sắc mặt Tử Y Hầu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, y theo bản năng dời ánh mắt về phía Thừa tướng Nội các, Nhan Hồi.
Hoàng đế bế quan, nhưng tứ đại thế gia cũng có cao thủ Đạo cung cảnh.
Nếu là đồng loạt xuất động, có lẽ cũng có thể trấn áp được nó.
Trong đó, tất nhiên là lấy Thừa tướng Nhan thị cầm đầu.
Nhưng mà Nhan Hồi lúc này lại là hơi khép hờ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ như là đã đi vào cõi tiên.
Tử Y Hầu muốn nói lại thôi, lại nhìn vê phía những người khác.
Kết quả toàn bộ thành viên Nội các cũng giống như Nhan Hồi, đều là ánh mắt lơ lửng, căn bản là không đối mặt với y, có vài tên còn dứt khoát ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tựa như là trên đó có bảo bối gì vậy.
Tử Y Hầu thấy thế, thở dài một hơi.
Lời câu viện đã đến bên mép lại phải nuốt trở vào.
Sự kiện linh dị, hết sức hung hiểm.
Nếu như hoàng gia không dẫn đầu đi trấn áp, thế gia tuyệt đối sẽ không đơn độc xuất động.
Đạo lý rất đơn giản, nếu là cao thủ gia tộc có chỗ sơ xuất thì thứ đợi đằng sau gia tộc, sợ rằng cũng chỉ có tai hoạ ngập đầu.
Thế giới này, nhỏ yếu, chính là nguyên tội.
Giờ này khắc này, biển sao màu máu đang chậm rãi hội tụ lại, càng lúc càng sáng, huyết quang yêu dị dân dần phản chiếu ra dáng vẻ một tòa thành trì màu đen.
Cẩn thận xem xét, tòa thành trì màu đen kia, lại hoàn toàn giống hệt như thành Lâm An.
Tựa như là tái hiện lại thành trì.
Bên trong mông lung, có thể thấy được vô số sinh hồn đang hoảng sợ, cùng với vô số "thi thể" nằm rạp phía dưới, tất cả tạo thành một hình ảnh khiến người ta rợn tóc gáy.
Tòa thành trì kia, tương tự như Địa ngục vậy.