Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 656 - Chương 656: Sự Kiện Linh Dị (Hạ)

Chương 656: Sự kiện linh dị (hạ) Chương 656: Sự kiện linh dị (hạ)Chương 656: Sự kiện linh dị (hạ)

Quỷ vực.

Bản sao của Lâm thành, càn khôn nghịch chuyển.

Trên đỉnh đầu là thành trì "trên trời" đèn đuốc vô tận.

Mà dưới chân là thành trì "quỷ vực” vô cùng âm u lạnh lẽo.

"Sự kiện linh dị!"

"Chúng ta gặp phải sự kiện linh dị rôi!"

"Làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết."

Một góc của Quỷ vực, đám người của Thuý thanh lâu loạn thành một đoàn, không chỉ đám bọn họ loạn mà đoàn người chen chúc hai bên cũng loạn cào cào, vô số người hoảng sợ quan sát hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa quỷ dị xung quanh, tiếng chửi bậy ầm ï.

Sự kiện linh dị, cách đây trăm năm chỉ có lão giả trăm tuổi từng gặp phải, nhưng mà ngay cả như vậy thì nó vẫn là một sự kiện truyên miệng vô cùng kinh khủng, cực đoan, có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm ở thành Lâm An.

Cảnh tượng như vậy tất nhiên là sự kiện linh dị.

Vách tường bốn phía tạp nham hỗn độn, phía trên là gân da đầu người hoặc là mảnh vụn của ngũ tạng lục phủ bị dính vào.

Dưới chân là máu me dinh dính như cháo, trơn trượt như bùn nhão vừa mới hong khô nước, đạp một cước xuống có thể sẽ hiện ra hình dạng của nửa lỗ tai hoặc là sẽ lòi ra một con mắt.

Đây là một lò sát sinh vô cùng kinh khủng. Nơi xa là sương mù mênh mông, căn bản không thể quan sát được bao xa.

"Thái ma ma, làm sao bây giờ?”

"Ta không muốn chết đâu-"

“Thái ma ma, mau nghĩ biện pháp cứu chúng ta đi-'

Bên trên xe hoa Thuý thanh lâu, hoa khôi bị doạ sợ vội vàng chen lấn đến bên cạnh Thái Linh Lung, ai nấy đều hoa dung thất sắc.

Thái Linh Lung là tú bà của Thuý thanh lâu, cũng là người người đứng đầu trong Thuý thanh lâu.

So với nơi có phẩm thấp như Tuý Tiên Cư kia, tình cảnh của các cô nương ở Thuý thanh lâu tốt hơn rất nhiều, nhất là những hoa khôi này, bọn họ đều là những người ưu tú bán nghệ không bán thân.

Mà Thái Linh Lung có thể trở thành kinh thành nhất phẩm không phải chỉ dựa vào chỗ dựa phía sau và miệng lưỡi trăm đường lắt léo kia.

Quan trọng hơn là, thực lực của bà ta là Luân hải cảnh.

Ở loại địa phương như thành Lâm An này, bất kỳ một ngành nghề nào mà có thể làm được đến người đứng đầu thì đều không phải kẻ đơn giản.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguy Vũ và Huyễn Khinh Vũ không dám tuỳ tiện chạy trốn.

Vậy mà lúc này Thái Linh Lung cũng hoảng rồi, sự kiện linh dị, Đạo cung cảnh phổ thông xuất thủ còn phải nghỉ ngơi, một người Luân hải cảnh như bà ta cũng không thể cam đoan sẽ an toàn.

Càng nguy hiểm hơn là bà ta cũng không hiểu rõ quy tắc của sự kiện linh dị.

Truyền miệng hơn trăm năm, đã sớm bị truyền đến mức hoàn toàn thay đổi, hơn nữa mỗi một lần sự kiện linh dị đều không giống nhau hoàn toàn.

"Yên tĩnh hết cho lão nương!"

Thái Linh Lung bực bội dạy dỗ một tiếng.

Các hoa khôi vốn đang hận không thể dán lên người bà ta lập tức yên tĩnh lại.

"Đi lên phía trước, nhìn xem có thể tìm được biện pháp thoát ra ngoài hay không, vặn nhỏ giọng một chút cho ta, mấy kẻ chết sớm toàn là lũ cứ kêu gào inh ỏi thôi."

Có bà ta mở miệng, xe hoa lại nghiền ép vũng bùn trên mặt đất tiếp tục tiến về phía trước.

Bọn hộ vệ theo sát xe hoa, rất sự bị đám đông chen lạc đàn.

Mà đám người hai bên thấy Thái Linh Lung chỉ đạo xe hoa tiến lên cũng vội vàng đuổi theo.

Thế giới quỷ dị kinh khủng, chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm thì mới có một chút cảm giác an toàn.

"Đương!"

Nhưng mà đúng vào lúc này, một tiếng chiêng vang truyền đến từ phía không xa.

Chỉ thấy trong huyết quang lờ mờ nơi xa, một cỗ kiệu nhỏ chậm rãi đi ra từ †rong sương mù.

Bốn bộ y phục nâng cỗ kiệu lên, ba bộ y phục mở đường, một cái chiêng, hai ngọn đèn, phía trên cỗ kiệu nhỏ cũng có một bộ y phục đang ngồi. Sở dĩ nói là y phục, là bởi vì đồ vật mặc quần áo hoàn toàn trong suốt hoặc cũng có thể nói là không thể nhìn thấy, chỉ có y phục đang phồng dựng lên mới cho thấy chúng tuyệt đối không phải hư vô.

"Hư quỷ!"

"Là hư quỷ!"

Trong đám người, có người lên tiếng kinh hô, lập tức dẫn phát một mảnh bạo động.

Tiếng ầm ï Thái Linh Lung thật vất vả mới đè xuống được lại bắt đầu ồn ào náo động lên.

"Trước kiệu quan huyện, dân binh tránh ra -" Sau một tiếng chiêng vang, âm thanh của hư quỷ gõ chiêng vang lên, âm thanh phất phơ phất phưởng không hề chứa đựng một tia nhân khí nào.

Thái Linh Lung nghe xong thì sắc mặt đại biến, vội vàng nói với một kiệu phu già: "Nhanh, mau dịch xe hoa tránh ra, không thể cản đường." Nói xong bà ta liền dẫn đầu nhảy từ trên xe xuống.

Kiệu phu già căn bản không cần Thái Linh Lung phân phó, đã vội vàng một bên di chuyển xe hoa dịch vào ven đường, một bên xoay người xuống xe như đang đào vong.

Chúng hoa khôi thấy thế cũng luống cuống tay chân chen xuống dưới từ trên xe hoa.

Nguy Vũ cũng vội vàng kéo Huyễn Khinh Vũ phi tốc xuống xe.

Cũng chính vào lúc này, kiệu nhỏ đi tới phụ cận.

Lúc này đám người mới phát hiện hư quỷ gõ chiêng kia không chỉ mang theo chiêng, trên thân nó còn cắm hai lá cờ, một lá cờ ghi yên lặng, một lá cờ ghi né tránh.

Dường như đám người ầm ï không tương xứng với chữ trên lá cờ.

Thế là đầu lâu trống rỗng của hư quỷ chuyển hướng về phía hai người đang kêu gào ở đằng trước nhất của đám người.

"Bùm!"

Sau một khắc, bọn họ lại trực tiếp phát nổ.

Nổ đầu!

Đầu bỗng nhiên nổ tung cứ như nổ dưa hấu, hai màu đỏ trắng đan xen lập tức phun ra dính hết lên người, lên mặt của những người xung quanh.

Biến cố đột nhiên xảy ra dẫn phát tiếng hô kinh hãi càng lớn hơn, có vài người còn nháo nhào lăn vòng trốn tránh.

Thế là,bùm bùm bùm..." sóng máu tung bay, một đoá rồi lại một đoá hoa máu tung bay, lại tăng thêm một tâng đỏ tươi cho vũng bùn trên mặt đất, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy lỗ tai vỡ vụn cùng với tròng mắt bị bắn bay.
Bình Luận (0)
Comment