Chương 657: Nói ra chính là pháp tắc
Chương 657: Nói ra chính là pháp tắcChương 657: Nói ra chính là pháp tắc
Gió tanh mưa máu qua đi, trên thân số người thưa thớt còn đứng đã không còn mảnh màu sắc thuần khiết nào nữa.
Giống như là một con chó lăn lộn dưới bùn sau đó lắc thân vẩy lông, khắp nơi trên đất đều là ô uế.
"Trước kiệu quan huyện, dân binh tránh ra -" Hư quỷ gõ chiêng lại đánh lên một tiếng chiêng, kiệu nhỏ châm chậm đi xa, sau đó biến mất trong làn sương mù dày đặc phía sau.
Tất cả những thứ này đối với chúng nó mà nói, không phải vấn đề gì lớn.
Thậm chí hư quỷ trên kiệu cũng chưa từng liếc mắt.
"A -"
"Chết rồi, đều đã chết!"
"Làm sao bây giờ, hu hu hu...'
Hư quỷ không còn tung tích, cũng không biết ai hét ra tiếng đầu tiên.
Đám người há to miệng, liều mạng thở ra kinh hãi cùng run rẩy trong lòng.
"Cái quỷ vực này mạnh thật đấy!" Mặt mũi Ngụy Vũ tràn đầy vẻ kinh ngạc, sự kiện linh dị ở thế giới Đông thổ mặc dù cũng vô cùng hung ác, nhưng so sánh với cái này, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Nơi này, quá mức không theo lẽ thường.
Không nhìn thấy hư quỷ ra tay, càng không có trông thấy thứ gì khác... Đã đột nhiên nổ đầu. Những người phát ra âm thanh lớn kia, toàn bộ đều phát nổ.
Lời nói của hư quỷ tựa như pháp tắc, chính là thuộc loại ngôn xuất pháp tùy đó.
Trái lời, thì liền nổ đầu.
Không chỉ Ngụy Vũ, ngay cả Thái Linh Lung cùng Huyễn Khinh Vũ vào giờ phút này cũng là sắc mặt trắng bệch.
Thứ cường đại khiến người ta sợ hãi, mà thứ không biết, khiến người ta kinh hồn hoảng sợ.
Một lần đánh nổ này đi qua, chết mất hơn một nửa.
Nhất là những hoa khôi nũng nịu thích kêu la kia.
Kết quả đến hiện tại, chỉ còn có hai người còn đứng.
Đám người sau khi trải qua trận âm ï ngắn ngủi, quyết định tiếp tục đi tới.
Lúc này thì xe hoa gì đó đều vứt bỏ, tất cả mọi người bước bộ tiến lên, không có ai biết phía trước sẽ gặp phải thứ gì, nếu như né tránh không kịp, kết quả có lẽ còn khó coi hơn là bị bể đầu.
Lần đi này chính là đi liên tục suốt thời gian hai nén nhang.
Ngay vào lúc những người ở đây thoáng ổn định tâm trạng, ở trong sương mù phía trước, linh dị lại xuất hiện, một đám trẻ con hi hi ha ha, nhảy nhót hoạt bát chạy ra.
"Ba ba bốn bốn, chúng ta đều là người gỗ, không được nói không được nhúc nhích!"
Đám trẻ con chơi đùa, vừa chơi trò chơi vừa tiến lên phía trước, mỗi lần hô xong khẩu lệnh, đám trẻ con sẽ dừng lại và im lặng, nếu là trong đó có một đứa trẻ cử động hoặc là nói chuyện, nó sẽ bị những người khác đồng loạt chế giễu, đồng thời bị mỗi người giơ tay vỗ một cái.
Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như vậy, vừa đi vừa chơi.
Mọi người thấy cảnh tượng này, có chút sợ hãi, cũng có chút hoang mang bối rối.
Bởi vì lần này không phải là hư quỷ không thân thể, mà thực sự là một đám trẻ con, có đủ cả đồng nam lẫn đồng nữ, trên người mặc trang phục vải hoa, bím tóc sừng dê, tay đeo vòng bạc, khóa trường mệnh.
Nhảy nhót hoạt bát, hoàn toàn chính là những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên có thể thấy ở trên đường phố mỗi ngày.
Rất nhanh, đám trẻ đã tiến đến gần, theo bản năng, mọi người nhường đường.
"Ba ba bốn bốn, chúng ta đều là người gỗ, không được nói không được nhúc nhích!"
Nhưng mà... Mọi người còn chưa kịp tránh ra hoàn toàn, đám trẻ con đã hô khẩu lệnh xong trước một bước.
Trong những bước chân hỗn loạn, đám trẻ hồn nhiên ngây thơ lập tức hi hi ha ha xoay người, chỉ vào mấy người đang né tránh rồi mừng rỡ reo lên.
"Ha ha, các ngươi nhìn xem, bọn họ cử động rồi!"
"Bọn họ thual"
"Chúng ta thắng!"
"AI"
Vừa dứt lời. "Bành bành bành..."
Kết quả là, những người né tránh, sóng máu tung bay.
Mấy chục cái đầu người lại giống như trước đó, nổ tung như dưa hấu, văng tung tóe khắp nơi.
Rất nhiều người không hề chuẩn bị tâm lý, bị dọa sợ vội vàng bịt miệng mình lại theo bản năng, sợ mình hô thành tiếng.
Nhưng mà người gỗ... là không thể cử động.
Lại là một trận bạo nổ.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người run run rẩy rẩy nhưng lại không có bất cứ động tĩnh nào nữa.
Đám trẻ con mới tiếp tục lặp lại trò chơi, hi hi ha ha đi xa, biến mất trong sương mù phía sau.
Hô hấp run rẩy, nặng nề mà ngột ngạt, sợ hãi cùng kinh hoảng một lần nữa nổi lên.
Qua rất lâu sau, cho đến khi một người trong đó rốt cuộc không nhịn được nữa đặt mông ngôi dưới đất mà không bị nổ đầu, đám người mới dám thở phào ra một hơi.
"Hung linh đi qua, ngôn xuất pháp tùy!"
"Lời bọn chúng nói ra, chính là quy củ, chính là pháp tắc, làm trái thì phải chết!"
Kiệu phu già nhìn máu me đầy đất, chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, hét lớn.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không người phản bác. Hư quỷ có thể giết người, trẻ con hồn nhiên thơ ngây cũng có thể giết người.
Lời kiệu phu già nói ra có thể giải thích điểm mấu chốt về nguyên nhân tử vong, lần này mọi người khôi phục tâm trạng ổn định nhanh hơn lần trước rất nhiều.
Tất nhiên, càng quan trọng hơn là, những kẻ không giữ được bình tĩnh, đều đã chết cả.
Sau đó mọi người lại tiếp tục lên đường, một khoảng thời gian ngắn sau, linh dị lại xuất hiện, lần này là một đội đưa tang.
Đi phía trước là một đạo nhân, phía sau là bát tiên nâng quan tài, cuối cùng là đám người đưa ma khóc lóc ỉ ôi.
Đạo nhân lắc chuông, vừa đi vừa tụng xướng: “Anh linh vẫn lạc, trời đất tối tăm, chúng sinh khóc lóc, phàm nhân tránh đi -"
Tiếng tụng xướng nặng nề, tiếng khóc lóc của đội ngũ đưa tang phía sau cũng rõ ràng hơn mấy phần.
Lúc này mọi người tất nhiên là đã tránh ra từ sớm, dựng tai nghe được bốn chữ "chúng sinh khóc lóc", ngay lập tức học theo đội đưa tang, bắt đầu "khóc lóc".
Phản ứng mau khóc sớm, phản ứng chậm vội vàng theo sau, không có ai dám thờ ơ lãnh đạm, không quan tâm là khóc thật hay khóc giả.
Lá gan nhỏ chút thì thậm chí còn liều mạng chớp chớp mắt để đẩy nước mắt rớt ra ngoài.
Lần này, lời nói của kiệu phu già lần nữa lấy được nghiệm chứng.
Dưới sự khóc lóc "đủ" của đám người, gần như tất cả đều bình yên sống qua, duy chỉ có một kẻ xui xẻo bị nổ đầu.
Y là kẻ câm điếc.
Thế giới linh dị, không có thương hại, càng là kẻ bị khuyết thiếu lại càng chết sớm.
Sau đó nữa, đám người lại gặp được một đội rước dâu cùng một quan viên xuất hành.
Đội rước dâu cần phải chúc mừng, phải cười, ít nhất thì không thể không vui vẻ.
Quan viên xuất hành phải quỳ, không thể ngẩng đầu lên, càng không thể liếc nhìn lung tung.
Có kinh nghiệm tích lũy từ trước đó, hai lần, đám người cuối cùng hoàn toàn bình yên vượt qua, không còn có ai lại bị nổ đầu.
Nhưng linh dị vẫn chưa dừng lại.
Không qua bao lâu sau, trong sương mù lại xuất hiện một tên nho sĩ.
Nho sĩ ôn tồn lễ độ, không có mở miệng nói không ngừng như những lần trước đó, mà mãi đến khi y đi tới trước mặt Huyễn Khinh Vũ, trông thấy núi tuyết Himalaya trắng noãn phía dưới tâng sa mỏng của nàng ta, y mới vội vàng che mắt, che mặt chạy đi, nói: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghel"
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghel"
Đám người vừa nghe vậy, vội vàng nhắm mắt bịt tai lại.
Không thể nhìn, không thể nghe!
Đây chính là "ngôn xuất" của nho sĩ.
Nho sĩ vừa lẩm bẩm vừa chạy nhanh đi xa, chỉ chốc lát sau đã biến mất không còn âm thanh.
Nhưng lần này, thứ biến mất không chỉ có tiếng lẩm bẩm trong miệng nho sĩ, còn có tiếng hít thở vừa gấp gáp vừa nóng nảy lại vừa đè nén của đám người.
Bốn bề xung quanh, thời gian trôi qua yên tĩnh tựa như chết.
Một nén nhang, hai nén nhang... Nửa canh giờ... Sau đó lại qua hồi lâu.
Đến khi Ngụy Vũ thực sự không thể nhịn thêm được nữa, chậm rãi mở ra một khe mắt nhỏ như đường chỉ để quan sát, hắn không khỏi chấn động giật nảy cả mình, bị dọa đến lập tức đứng bật dậy.
Bởi vì, giờ khắc này ở xung quanh hắn... Đúng là trống rỗng.
Ngoại trừ Huyễn Khinh Vũ đứng ngay sát hắn, tất cả mọi người đều biến mất không thấy, trên mặt đất chỉ lưu lại một mảnh dấu chân hỗn loạn, kéo dài hướng về màn sương mù mỏng xa xa phía trước.