Chương 658: Lạc đàn
Chương 658: Lạc đànChương 658: Lạc đàn
“Tiên sư nóI!"
Ngụy Vũ không khỏi mắng chửi một câu, toàn thân rùng mình.
Lại, lại bị vứt bỏ?
"Bọn họ... đều rời đi rồi sao?" Huyễn Khinh Vũ lúc này cũng mở mắt ra, đồng thời phát ra nghi hoặc y hệt.
"Có lẽ vậy.'
Ngụy Vũ gật đầu không chắc chắn.
Nhìn dấu chân đám người thì hẳn là đã rời đi rồi.
Nhưng Ngụy Vũ không quá tin tưởng rằng mình sẽ bị bỏ lại, mụ heo bà Thái Linh Lung nhìn chằm chằm mình cùng Huyễn Khinh Vũ đến gắt gao, không có lý nào mà rời đi lại bỏ hai người mình lại.
Hoặc là, mụ heo bà Thái Linh Lung ngỏm rồi.
Cho nên thời điểm rời đi mới không có ai gọi mình theo.
Nhưng mà Ngụy Vũ nhìn xung quanh một vòng, cũng không thấy thi thể vỡ đầu của Thái Linh Lung đâu.
"Ngươi nghe thấy tiếng động bọn họ rời đi không?" Ngụy Vũ nhìn về phía Huyễn Khinh Vũ.
Thái Linh Lung cho dù là nằm ngang trên mặt đất thì cũng cao hơn đầu gối người bình thường, nếu bà ta thực sự ngỏm rồi thì chỉ cần nhìn qua là đã phát hiện được.
"Không có.' Huyễn Khinh Vũ lắc đầu. mặc dù nàng ta là Dũng tuyên cảnh đỉnh phong, nhưng yêu lực trong cơ thể đã bị vòng khóa yêu khóa lại, thực lực lúc này còn không bằng Ngụy Vũ, nhưng nàng ra chủ ý, nói: 'Hay là... đi lên phía trước xem thử đi."
Thế là hai người bước nhanh về phía trước.
Không qua bao lâu sau, bọn họ đã nhận được một tin tức tốt và một tin tức xấu.
Tin tức tốt là, bọn họ phát hiện ra dấu chân chỉ thuộc về Thái Linh Lung trong một mảnh dấu chân mới đầy hỗn loạn, dấu chân cực lớn, đạp còn rất sâu, không thể sai được.
Tin tức xấu là dấu chân xốc xếch hỗn loạn mới mẻ kia chỉ kéo dài thời gian chừng nửa nén nhang, liền biến mất không còn dấu vết.
Không chỉ là dấu chân của Thái Linh Lung biến mất, mà là toàn bộ dấu chân đều biến mất.
Sau mấy lần xác định chắc chắn, Ngụy Vũ chỉ cảm thấy gai ốc nổi lên từng đợt.
Nói không sợ hãi, đó là giả.
Ở một nơi âm u kinh khủng như vậy, nói nổ đầu liền nổ đầu, hơn nữa đám người kia còn không thấy dấu chân không thấy thể xác.
Rất rõ ràng, nơi này hoàn toàn không phải là một địa phương "làm thuận theo lời nói" liền có thể an toàn như kiệu phu già kia nói.
Quỷ dị, ở khắp mọi nơi.
Sự thực trước mắt là, mình và Huyễn Khinh Vũ, lạc đàn.
"Có lẽ là cảnh tượng đã xảy ra biến hóa, nhiều người như vậy không thể trống rỗng đột nhiên biến mất được, ít nhất cũng phải để lại thứ gì đó, thứ chúng ta phải đối mặt tiếp sau đó, có thể là một thứ hoàn toàn khác biệt lúc trước."
Huyễn Khinh Vũ hơi lắc đầu, sau đó ánh mắt rơi trên thân Ngụy Vũ, giọng điệu hơi mang một tia ra lệnh: "Cởi vòng khóa yêu ra cho ta."
"Cái này..."
Ngụy Vũ do dự, cởi vòng khóa yêu ra, chính là thả Huyễn Khinh Vũ tự do.
Mà Huyễn Khinh Vũ... Là yêu nữ.
Từ giây phút Ngụy Vũ nhận biết Huyễn Khinh Vũ, nàng ta đã bị vòng khóa yêu khóa lại, nếu cởi ra, như vậy có thể đó sẽ là một Huyễn Khinh Vũ hoàn toàn xa lạ.
Nhưng sự chần chừ do dự của Ngụy Vũ chỉ kéo dài trong một thời gian rất ngắn ngủi.
Thái Linh Lung không ở đây, không còn bất cứ lo lắng gì.
Vòng khóa yêu là công cụ sắc bén độc môn mà nhân tộc dùng để đối phó với yêu tộc, thuộc về cấp độ pháp bảo, quá trình chế tạo vô cùng phức tạp, tài liệu sử dụng cũng vô cùng sang quý.
Một cái vòng khóa yêu chính là đáng giá đến mấy chục vạn ngân tệ.
Mà trên thân Huyễn Khinh Vũ, tứ chi cộng thêm cái cổ, tổng cộng là năm cái khóa.
Đồ tốt chân chính, đồ cao cấp, đều có một đặc điểm chung, chính là chế tác thì vô cùng phiền phức, nhưng sử dụng lại vô cùng đơn giản.
Nếu như cách sử dụng chưa đủ đơn giản, vậy thì cũng chỉ có thể là do nó còn chưa đủ cao cấp. Vòng khóa yêu chính là như vậy, cởi ra nó hết sức đơn giản, chỉ cần hai người hợp tác, rót vào mấy đạo nguyên khí, như vậy liền có thể cởi nó ra.
Vào khoảnh khắc vòng khóa yêu cởi ra hết toàn bộ, khí chất Huyễn Khinh Vũ ngay lập tức đã xảy ra biến hóa, trở nên sắc bén, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thực lực trở về, sự biến hóa này là từ bên trong toát ra.
Ngụy Vũ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng bất an, theo bản năng tự ôm lấy mình, nói: "Cái đó... Ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn mà ra tay với ta nha, ta cũng là bị Thái Linh Lung ép buộc thôi.
"Yên tâm."
Huyễn Khinh Vũ nói với giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, còn không chờ Ngụy Vũ vui mừng, nàng ta lại nói tiếp: "Suy xét theo góc độ lợi và hại, hiện tại giữ mạng ngươi có thể còn có tác dụng, nói ví dụ như... Thời khắc mấu chốt có cái đệm lưng."
"Ngươi...'
Trong lòng Ngụy Vũ lập tức buồn bực, rõ ràng là mình đối xử với nàng ta không tệ, tuy chỉ là dựa dẫm vào nhau lúc khó khăn, nhưng lời này nói ra cũng quá lạnh lòng người.
Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, vẫn là tiếp xúc với nam nhân dễ dàng hơn một chút.
Xem Thanh Ngưu Đại Tiên người ta đi, mặc dù là người mà hắn ta rất chán ghét, nhưng hắn ta vẫn rộng lượng đến cỡ nào kìa?
Mỗi ngày mắng chửi hắn ta, có đôi khi một ngày mắng cả ba hồi, hắn ta cũng vẫn cho không ít ban thưởng.
Không tin? Không tin thì hiện tại hắn cũng có thể mắng chửi một câu: "Tần Hà cái tên khốn kiếp nhà ngươi, không phải là nơi nào náo nhiệt thì nơi đó liền có ngươi sao, ngươi cái đồ chó má còn không tới nữa, ngươi sẽ mất đi bản công tử đấy!"
Mặc dù câu mắng này không dám mắng ra tiếng, nhưng ở trong lòng Ngụy Vũ, đó chính là gào thét đến rung động tâm can, chấn thiên động địa.
Cũng may trước mặt hắn hiện tại không có tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên.
Nếu là có, dù Tần Hà là kẻ điếc, lúc này cũng bị hù đến bật dậy.
"Đi thôi, tiếp tục tìm lối ra đi." Huyễn Khinh Vũ thấy tròng mắt Ngụy Vũ xoay chuyển tứ tung, hơi liếc hắn một cái, quay đầu đi phía trước dẫn đường. Ngụy Vũ nhìn sương mù phía sau, rụt rụt cổ, vội vàng đuổi sát theo sau.
Nhưng mà vào đúng lúc này, trong chỗ sâu sương mù.
"Hắt xì!!"
Một tiếng hắt xì rất lớn vang lên xen lẫn với tiếng sấm nổ cuồn cuộn truyền tới.
Ngụy Vũ lập tức sửng sốt.