Chương 659: Tân Hà lên sân
Chương 659: Tân Hà lên sânChương 659: Tân Hà lên sân
"A... Chết tiệt!"
Ở một nơi nào đó trong quỷ thành, Tân Hà nhấc chân nhìn thứ dơ dáy nhớp nhúa dưới lòng bàn chân, sắc mặt phát điên.
Quá con mẹ nó mất vệ sinh.
Cho dù là lò sát sinh thì bình thường cũng phải dọn dẹp một chút chứ.
Sắp không có chỗ nào đặt chân rồi!
Tần Hà đã từng thấy nhiều nơi dơ dáy bẩn thỉu, nhưng chưa từng thấy nơi nào bẩn thỉu đến ghê tởm như vậy,
Cố nén xung động hất chân, hắn bước nhanh đi đến chỗ hơi không phải là "vũng bùn", nỗ lực để mình thích ứng với nơi này.
Không hổ là sự kiện linh dị của thế giới Thâm Uyên, đợt ra oai phủ đầu đầu tiên chính là lớn đến mức này.
Quả thực lại lợi hại đến mức mẹ nó mở cửa, lợi hại đến tận nhà.
Ban đầu Tần Hà cũng không có ý định bước vào vũng nước đục này, nhưng chim của mình bị hút đi rồi, nồi cũng bị hút đi, như vậy thì không thể không tới.
Chim của bản đại tiên có thể thả bay, nồi cũng có thể không cần, nhưng bản đại tiên không cho... Ngươi không thể cứng rắn đoạt đi.
Sau khi thích ứng một chút, Tân Hà đánh giá tình trạng mình hiện tại.
Có máu có thịt, có da có xương.
Duỗi tay ra, cái xẻng đen liền xuất hiện ở trong tay. Rõ ràng là sinh hồn bị hút vào nơi này, kết quả biểu hiện ra, lại là con người hoàn chỉnh.
Không riêng gì người, ngay cả quần áo, vũ khí, ... đều cũng là thực thể, thi triển các loại nhãn thuật cũng không thể tìm ra mánh khóe.
Hoàn toàn chính là "tái hiện lại", không biết là thực hiện như thế nào.
Có điều, sự kiện linh dị mà, có điều không thể hiểu rõ được là quá bình thường, Tần Hà cũng không bận tâm xoắn xuýt gì nhiều.
Đánh giá bản thân xong, hắn lại nhìn bốn phía xung quanh, địa hình cũng là tái hiện lại thành Lâm An.
Sương mù mỏng che đậy, tâm nhìn không được bao xa, các giác quan khác cũng bị áp chế mạnh.
"Đậu xanh, đủ tìm."
Tần Hà mắng khẽ một câu, lựa chọn phương hướng dựa theo cảm giác, bắt đầu thăm dò phía trước.
Đi tới đi tới, phía trước có tiếng bước chân, một người đi đến.
Nam nhân, cách ăn mặc như nho sinh, câm quạt giấy trong tay, trên lưng còn vác một cái gùi sách, bước chân vội vàng, miệng lẩm bẩm như thần kinh: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe!" "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! - "
Vừa đi y còn vừa liên tục quay đầu nhìn quanh, nếu không phải là Tân Hà duỗi tay ra chống lên đầu y, thì thiếu chút nữa y đã lao vào lồng ngực Tân Hà rồi.
"Chạy cái gì chứ?" Tần Hà đánh giá tên nho sinh.
Nho sinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên Tần Hà, trong chỗ sâu nơi đáy mắt, có một tia sáng nhỏ yếu ớt sáng lên. Tần Hà lập tức cảm thấy đầu mình trương phình ra.
"Ta... Ta ta nhìn thấy một nữ nhân không có mặc đồ bên trong."
Nho sinh lắp ba lắp bắp, dường như đang lâm vào hồi ức nào đó, sau đó lại lắc đầu như trống bỏi,'Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. . . Phi lễ chớ nhìn."
"Nữ nhân không có mặc đồ bên trong?"
Đôi mắt Tần Hà lập tức sáng lênỞ đâu?"
Nho sinh ngẩng đầu nhìn Tần Hà một chút, ánh sáng màu đỏ dưới đáy mắt lại lần nữa sáng lên, chỉ vào phía sau nói: "Ở ngay phía sau, ta là vô ý nhìn thấy, không phải là cố ý."
Tần Hà đang muốn truy vấn tiếp, đột nhiên cảm thấy đầu mình lại trương phình lên.
Lúc này tên nho sinh liền đi vòng qua Tần Hà, vội vã rời đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm như thần kinh: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe...
Tần Hà đưa mắt nhìn theo nho sinh ẩn vào trong sương mù, sờ sờ đầu, ánh mắt nghi hoặc.
Đầu mình không có mọc ra cái thứ quái quỷ gì chứ, thế nào lại đột nhiên trương phình từng đợt như vậy.
Lắc đầu, không có kiểm tra ra vấn đề gì, Tần Hà tiếp tục đi tới.
Hồi lâu sau, hắn lại gặp được người.
Không phải một người, mà là một đám người.
Dáng vẻ hết sức thê thảm, toàn thân dính đầy trắng đỏ đen, không có một chỗ nào là sạch sẽ, sắc mặt thì khỏi phải nói, không khác gì với tử tù trong ngục giam đang chờ ngày xử trảm cả. Người dẫn đầu có thân hình tròn trịa, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, bà ta vừa trông thấy Tần Hà liền hơi hơi run rẩy.
Tần Hà lại là vui mừng, đây không phải Thái Linh Lung sao?
Tú bà của Thúy Thanh Lâu, lần trước lúc bán Huyễn Điệp Yêu Nữ, chính là do bà ta kiểm hàng.
Thế là Tần Hà lại tìm kiếm bóng dáng Ngụy Vũ, nhưng kết quả lại không nhìn thấy.
Không chỉ Ngụy Vũ không có ở đây, mà Huyễn Điệp Yêu Nữ cũng biến mất.
Tần Hà lập tức càng thấy nghi hoặc, như vậy thì, nữ nhân không mặc đồ bên trong trong câu phi lễ chớ nhìn của tên nho sinh giống như bị đau mắt hột vừa nấy, là ai?
Hắn dò xét trái phải, lần này đừng nói nữ nhân không mặc đồ bên trong, đến nữ nhân còn không có mấy người.
Trong góc cách không xa đứng một, ở giữa đứng một, Thái Linh Lung tính năm.
Tổng cộng mới ba người.
"Ngụy Vũ đâu rồi?" Tần Hà trực tiếp mở miệng hỏi.
Nhưng hắn vừa hỏi ra câu này, lại là khiến cho đám người run rẩy toàn thân, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sự hoảng sợ trên mặt nhảy lên tới cực hạn.
Không có ai trả lời, cũng không có ai dám động đậy.
Thái Linh Lung thì thậm chí còn sợ hãi đến nín thở.
Tần Hà theo bản năng quay lại nhìn phía sau mình, tưởng lầm rằng phía sau có thứ gì đó.
Kết quả là trống rỗng, đám người này hình như là đang sợ hãi mình?
Lúc này Tần Hà cũng trở nên hồ đồ đến mẹ hắn mở cửa, hồ đồ đến tận nhà.
Bản thân bớt thời giờ vận chuyển thể xác về đến nhà, lại phân ra chút thời gian để tách rời linh hồn cùng thể xác, trong thời gian này đám người này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì vậy?
"Cái kia... Nữ nhân không mặc đồ bên trong, ở đâu?" Suy nghĩ một lát, Tân Hà lại hỏi.
Kết quả, hắn không hỏi thì còn tốt, hắn vừa hỏi ra câu này.
Ba nữ nhân ở hiện trường lập tức điên cuồng cởi quần áo thiếp thân trên người mình ra.
Áo trong, cái yếm, quần trong... Vừa cởi ra liền ném.
Nữ nhân đứng ở giữa cùng đứng góc bên cạnh cũng thôi đi, người ta muốn dáng người có dáng người, mặt mày rửa sạch thì tuyệt đối là xinh đẹp.
Còn Thái Linh Lung... Khá lắm.
Cái yếm vứt ra có thể làm chiếu, áo trong vứt ra có thể làm giường.
Đôi mắt Tần Hà suýt nữa đã bị cay mù, vội vàng lui lại hai bước giật mình hô lên: "Hỏi các ngươi mà thôi, các ngươi cởi quần áo làm gì?"...
Ngay sau đó, tràng cảnh đã mất khống chế.