Chương 660: Đầu sắt mới có thể sống sót
Chương 660: Đầu sắt mới có thể sống sótChương 660: Đầu sắt mới có thể sống sót
"Đậu mé -'
Nhìn đám người nhanh chóng thuần thục lột sạch toàn bộ, sau đó nhìn chằm chằm vào mình.
Tần Hà chỉ cảm thấy hoa quýt sít chặt, bị dọa đến lùi lại đằng sau mấy bước.
Đã từng gặp được cảnh tượng quỷ dị, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào quỷ dị ma quái đến vậy.
Sau nhiều lần xác nhận sau lưng mình không có thứ gì, Tần Hà lại vội vàng di chuyển vị trí, kết quả hắn phát hiện, mặc kệ hắn dời đến vị trí nào, ánh mắt của đám người kia đều sẽ dời đến nơi đó.
"Các ngươi có bệnh à?”
Tần Hà tức thì đen mặt, khó chịu mắng một câu: "Không cho phép nhìn!"
Ôi, kết quả lời này vừa ra, Tần Hà bất ngờ phát hiện.
Đám người này thế mà lại vô cùng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơn nữa còn là nhắm chặt mắt gắt gao.
Lúc bình thường nếu bảo ngươi đừng nhìn nữa thì cùng lắm cũng chỉ dời ánh mắt qua chỗ khác, hơn nữa còn có tỷ lệ lớn là dùng khóe mắt liếc trộm một chút.
Mà đám người này không có như vậy, đôi mắt nhắm chặt giống như là hận không thể để mí mắt trên dính liền với mí mắt dưới vậy, dáng vẻ này giống như là đang thi hành theo mệnh lệnh.
Tần Hà thoáng do dự một chút, sau đó nói một câu dò xét: "Mở to mắt ra." Vừa dứt lời, mấy chục người đồng thời mở to mắt ra, hơn nữa còn là mắt †o trợn tròn.
"Vãi lúa."
"Mặc quần áo!"
Tần Hà thăm dò lần thứ hai.
Soạt!
Mấy chục người lại luống cuống tay chân bắt đầu mặc quần áo vào.
Hiệu nghiệm, rất hiệu nghiệm.
Khóe miệng Tần Hà không khỏi hơi giương lên, mặc dù không rõ ràng nguyên do cho lắm, nhưng như vậy có vẻ chơi khá vui.
"Khụ khụ".
Thế là, đợi sau khi tất cả mọi người đã mặc quần áo xong xuôi, Tần Hà ho khan hai tiếng, tiếp tục.
"Ngồi xuống."
Soạt
Tất cả mọi người ngồi xuống.
"Nhảy hai cái."
Tất cả mọi người nhảy hai cái.
"Đứng lên.”
Tất cả mọi người đứng lên.
"Cù lét Thái Linh Lung -" Khóe miệng Tần Hà càng rõ vẻ trêu đùa.
Tất cả mọi người ào lên phía trước, chen lấn cù lét Thái Linh Lung. Khuôn mặt Thái Linh Lung run rẩy, ánh mắt xuất hiện một tia nghi ngờ, lại không dám bộc phát mà yên lặng tiếp nhận.
Tần Hà xem xét, ôi chao, dáng vẻ giống như là không phục thì phải?
"Chọc lỗ mũi Thái Linh Lung.'...
"Nhổ bà ta lông... Tóc."
Tần Hà chơi đùa hăng say, nhưng cũng vào lúc này, trên mặt mọi người cũng đều dâng lên vẻ nghi ngờ.
Linh dị ở nơi này đi ngang qua, trên cơ bản đều là vội vàng đi đường, chỉ là lơ đãng nói ra một đôi câu "Pháp ngôn”, từ đầu đến giờ cũng không có trêu đùa nhằm vào một người như vậy.
Thái Linh Lung thì trực tiếp nổi bão phun lửa, chỉ vào Tân Hà mắng: "Đừng nghe hắn nói, hắn không phải linh dị, hắn là người giống chúng ta."
"Tên khốn kiếp này đang ăn hiếp chúng ta đấy!"
"Xoạt...'
"Là người?"
"Không phải linh dị?"
Mọi người lập tức hiểu ra, hơn nữa việc Tần Hà không khiến kẻ nào bị nổ đầu cũng đã chứng minh rõ hơn về điều này.
Kết quả là, cảm giác bị đùa giỡn khiến ánh mắt của đám người nhanh chóng dâng lên lửa giận.
"A ha ha - Kia cái gì, ta thấy mọi người căng thẳng lo lắng quá, cho nên mới thúc đẩy không khí sống động lên một chút mà thôi."
"Đừng nóng, đừng nóng - ha ha." Tần Hà vội vàng cười xòa. Nhưng những lời này của hắn làm sao có thể lắng lại lửa giận của đám người, nhất là Thái Linh Lung.
Hai lỗ mũi của bà ta bị chọc đến lớn cả rồi!
Đến lông ngực cũng bị nhổ mấy chục sợi!
Bà ta thế nào cũng là nhân vật tai to mặt lớn có chỗ dựa ở kinh thành.
Có thể nhẫn nại!
Nhưng không thể nhẫn nhục!
"Chỉ là một tên oắt con Phàm thể cảnh, lão nương đặt mông ngồi chết ngươi!"
Thái Linh Lung quát to một tiếng, bước ra một bước, nhanh như tia chớp phóng tới Tần Hà. Khí thế Luân hải cảnh bộc phát, tốc độ cùng uy thế kia, không khác gì một con voi mẹ nổi điên đang chạy hết tốc độ.
"Đương!"
Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên có một tiếng chiêng đồng vang lên khiến sắc mặt Thái Linh Lung đại biến, bà ta phanh lại theo bản năng, sau đó một chân trượt ra, trực tiếp té chổng vó lên trời.
Đây là... Linh dị lại tới.
Mọi người cũng là sắc mặt đại biến, nhanh chóng tách ra hai bên một cách vô cùng thuần thục, tránh là đường chính.
Ngay sau đó liền thấy một người cưỡi ngựa nhanh chóng từ sương mù phía sau đi ra, hô to: "Trời tối giới nghiêm, phàm nhân cấm đi lại!"
"Đương!"
"Trời tối giới nghiêm, phàm nhân cấm đi lại!" Theo nó tới gần, mọi người cũng thấy rõ hình dạng của nó.
Đó là một tên binh sĩ tuần tra ban đêm có dáng vẻ xấu xí, trên cổ ngựa treo một cái chiêng đồng cùng với một thanh yêu đao, đồng phục trên thân viết hai chữ: Tuần đêm.
Đây rõ ràng là linh dị.
Người tới từ bên ngoài, làm gì sẽ hô “giới nghiêm gì đó chứ?
Thế là mọi người vội vàng ngồi xuống, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Trời tối giới nghiêm, phàm nhân cấm đi lại!
Thái Linh Lung cũng vội vàng bật dậy tại chỗ, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, khung cảnh chỉ còn chừa lại một mình Tần Hà là ngơ ngác đứng giữa đường, không có tránh qua một bên nhường đường, cũng không ngồi xuống.
Binh sĩ linh dị cũng nhanh chóng phát hiện ra Tân Hà, nó nhìn từ trên cao xuống, ánh sáng màu đỏ dưới đáy mắt sáng lên.
Tần Hà lập tức lại cảm thấy đầu mình trương phình lên.
"Ngồi xuống!" Binh sĩ linh dị thấy Tần Hà không tránh không né, lạnh lùng quát một tiếng.
"Ngươi... Tập kích ta?”
Kết quả, trả lời nó, lại là một câu chất vấn của Tần Hà.
Ngay vừa mới rồi, hắn cuối cùng đã tìm được nguồn cơn khiến đầu mình trương phình lên, đó chính là tia ánh sáng màu đỏ trong chỗ sâu dưới đồng tử của tên binh sĩ linh dị. Không còn nghi ngờ gì nữa, mình... Chính là bị tập kích.
Thủ đoạn vô cùng đặc biệt, cũng hết sức bí mật.
"Điêu dân lớn mật, trời tối giới nghiêm, phàm nhân cấm đi lại chính là thiết luật Lâm thành, ngươi phải chết!" Trên mặt tên binh sĩ tuần tra ban đêm hiện lên vẻ tàn nhẫn, không chút do dự lập tức rút đao bổ về phía Tần Hà, đồng thời tia ánh sáng màu đỏ trong chỗ sâu dưới đôi mắt nó lại lần nữa sáng lên.
Nhưng tốc độ của nó quá chậm, ngay sau đó,'Rầm' một tiếng, nó bị Tần Hà kéo xuống ngựa âm ầm ngã trên mặt đất, đao cũng bay mất.
"Tạo phản, tạo phản!" Tên binh sĩ linh dị hốt hoảng thét to.
"Phản ông nội ngươi, lão tử thần tiên!" Tân Hà không chút khách khí lập tức đá một cước thẳng ngay mặt nó, mặt binh sĩ linh dị ngay tức thì liền biến dạng, răng cửa cũng bị bay mất một cái, lời nói cũng im bặt mà dừng.
Nhưng mà ngay sau đó, cảnh tượng khiến Tân Hà phải khiếp sợ đã xuất hiện, mặc dù binh sĩ linh dị đau đớn rên hừ hừ, nhưng cũng không hề ngất đi, khuôn mặt biến dạng còn khôi phục về hình dáng ban đầu với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, ngay cả răng cửa bay mất cũng đang nhanh chóng mọc ra.
"Đậu mé -"
Dù Tần Hà có hiểu biết sâu rộng, cũng bị cảnh tượng này làm chấn động không nhẹ.
Đây là thi thể bất tử, còn có thuật tự lành?
"Tạo phản, tạo phản!"
Sau khi khôi phục, binh sĩ linh dị lại bắt đầu kêu to.
Ánh sáng màu đỏ sâu dưới đáy mắt lại sáng lên lần nữa. Tần Hà cảm nhận được đầu mình lại căng đau, không nói hai lời lập tức đạp liên tục ba cái lên đầu tên binh sĩ linh dị.
Lần này, đầu binh sĩ linh dị không phải là biến dạng nữa, mà là trực tiếp bẹp dí, giống như trái bóng da bị thủng.
Nhưng nó... Vẫn chưa chết, hơn nữa còn đang khôi phục lại.
Căn bản thực sự không phải là tôn tại linh dị tâm thường.
Tần Hà không khỏi rung động.
Cũng vào lúc này, động tác đối đãi của Tần Hà đối với tên binh sĩ linh dị cũng khiến cho đám người xung quanh chấn động.
Đây là người đầu tiên dám đứng ra chống lại, còn dám động thủ với linh dị!
Mấu chốt nhất là, hắn không có việc gì!
Trong lúc hoang mang bối rối, có một người không kìm nổi sự tò mò muốn xem một chút, kết quả vừa nhìn lên, lại đúng lúc nhìn thấy tròng mắt trừng ra của tên binh sĩ linh dị.
Ngay sau đó, ánh sáng đỏ lóe lên.
"Bùm!"
Đâu người nọ đã nổ thành một đám sương máu.
Một màn này khiến Tần Hà càng chấn kinh.
Hóa ra kết quả gặp phải linh dị, chính là nổ đầu?
Chẳng trách mình liên tục cảm thấy đầu mình trương phình lên.
Đây hoàn toàn... hoàn toàn là nhờ vào mình đầu sắt a.
Bằng không đã chết bốn lần rồi! Cái con mẹ nói!
Tần Hà chỉ cảm thấy một luồng tà hỏa vọt thẳng lên đầu, không nói hai lời liền lấy cái xẻng sắt ra, vung lên chính là đập về phía tên binh sĩ linh dị như mưa rơi thác đổ.