Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Đó Là Một Kẻ Tàn Bạo

Chương 661: Đó là một kẻ tàn bạo Chương 661: Đó là một kẻ tàn bạoChương 661: Đó là một kẻ tàn bạo

Bành!

Bành!

Bành!

Xẻng lớn màu đen mang theo lực trùng kích đáng sợ, làm cho cả tòa quỷ thành giống như cũng đang nảy lên.

Binh sĩ linh dị phát ra tiếng kêu rên liên hồi.

Đám người chứng kiến cảnh này thì mắt trừng to tròn vo.

Hắn đã giải thích một cách vô cùng sinh động, cái gì gọi là "Hung bạo”.

Không sợ binh sĩ linh dị chút nào không nói, còn vung mạnh cái xẻng đập nó không chút khách khí.

Đồng thời, còn có một cảm giác sảng khoái tột độ cũng dâng trào lên trong lòng bọn họ.

Cuối cùng đã gặp được một kẻ hung ác có thể phản kích linh dị.

Nếu không phải lòng còn sợ hãi, giờ phút này tất cả mọi người đã vỗ tay cho Tần Hà.

Nhưng bọn họ không dám.

Bởi vì cùng với việc thấy được sự hung bạo của Tần Hà, bọn họ cũng thấy được sự quỷ dị của binh sĩ linh dị.

Quả thực là một con gián đập thế nào cũng không chất.

Cái xẻng giống như mưa rơi đập lên thân binh sĩ linh dị, đập bẹp nó thành đủ mọi hình dạng, nhưng vẫn luôn không thể khiến nó trọng thương hoặc là chết đi, trái lại còn đang không ngừng phục hồi về lúc ban đầu, tiếng gào thét thì tiếng sau còn to hơn tiếng trước.

Vung mạnh một hồi, Tân Hà ngừng lại.

Cũng không phải là đánh mậệt rồi, mà là hắn lại cảm thấy đầu lại căng phình ra.

Ngẩng đầu xem xét, lại là do con chiến mã mà tên binh sĩ linh dị cưỡi, dưới đáy mắt nó, ánh sáng màu đỏ vừa mới sáng lên đang dần dần tắt đi.

"Mẹ nó!"

Tần Hà trừng mắt, lần thứ năm bị tập kích.

Binh sĩ đáng hận, con ngựa này cũng là kẻ chuyên núp lùm bẫy người khác.

Được lắm!

Thế là Tần Hà xoay tròn cái xẻng, lập tức bao phủ cả con ngựa vào trong vòng đập nện.

Nhất thời, người rít ngựa hí.

Một trận đánh này, Tần Hà đánh liên tục cho đến khi binh sĩ linh dị bị đánh đến liều mạng cầu xin tha thứ, mới dừng lại.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc.

Sau khi cất xẻng đi, Tân Hà nắm tên binh sĩ linh dị lên, tiếp đó nhắm ngay cửa sau chiến mã, hung hăng đâm mạnh vào.

"Phốc -"

Một tiếng vang nhỏ phát ra, vô cùng trót lọt.

"Shhh..." Giờ khắc này, dù là trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, nhưng lại không khỏi hít sâu một hơi.

Tên gia hỏa này, đúng là một kẻ tàn bạo!

Đáng thương tên binh sĩ linh dị kia, bị kẹt đầu trong 'cửa sau' chiến mã, mặc kệ nó kêu gào hay là cầu xin tha thứ, đến giờ phút này đã không thể phát ra âm thanh nào nữa, yên lặng.

Chiến mã bị đau, hí vang không ngừng, đợi hồi phục lại đến có thể đứng lên, nó lập tức nhấc chân đá mạnh tên binh sĩ phía sau.

Nhưng mà tỷ lệ giữa đầu và cổ đã hình thành một chốt cài to lớn, chiến mã đá mấy lần vẫn không thể đá bay tên binh sĩ ra, thế là nó phóng nhanh về phía nơi nó tới, rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù, chỉ còn tiếng hí vang còn vọng lại.

Thấy thế, cơn tức giận trong lòng Tần Hà cuối cùng cũng tiêu tan bớt mấy phần.

Khẽ thở dài một hơi, giãn gân cốt, sau đó Tần Hà mới nhìn về phía đám người: "Còn ngồi xổm làm gì, đứng dậy."

Đám người nghe vậy vội vàng đứng dậy, không dám làm trái lời hắn.

Kẻ tàn bạo trước mặt này, còn đáng sợ hơn cả linh dị.

Về phần Thái Linh Lung, đó hoàn toàn là cả khuôn mặt đều run rẩy.

"Vừa nãy ngươi nói muốn đặt mông ngồi chết ai vậy?" Tần Hà cười như không cười nhìn thẳng vào bà ta, bỡn cợt hỏi.

"Côn trùng."

Sắc mặt Thái Linh Lung thay đổi cực nhanh, lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt cùng con buôn, nói: 'Vị khách gia này, vừa nãy là ta nhìn thấy ở dưới đất có một con côn trùng đang bò về phía ngài, ta trông thấy, vậy thì không được nha, thế là ta đặt mông ngồi chết nó rồi."

Nói xong, bà ta còn mặt không đỏ tim không đập nhanh, chỉ vào cái hố mà vừa nãy bà ta ngã dập mông tạo ra, nói: "Ngài nhìn thử đi, con côn trùng kia, đã nát bét rồi."

"Ừm”" Tần Hà gật đầu, khen: "Dáng vẻ nói dối không biết xấu hổ của ngươi, rất có phong thái năm đó của bản tọa."

"Khách gia quá khen."

Thái Linh Lung khôn khéo mẫn tiệp, mặc dù miệng luôn nói nhảm, nhưng nụ cười cùng với giọng điệu khi nói láo của bà ta, đúng là không hổ danh tú bà lôi kéo mời chào kiếm khách, giống như đang kể chuyện cười, khiến ngươi hoàn toàn không thể tức giận nổi.

Hơn nữa bà ta còn tự báo thân phận: "Nô tỳ là tú bà Thúy Thanh Lâu, ngày sau ngài đại giá quang lâm Thúy Thanh Lâu, ngài cứ coi đó như nhà mình, các cô nương tùy ngài tuyển chọn, Thúy Thanh Lâu nguyện miễn phí cung phụng ngài là thượng khách siêu đẳng."

"Miễn phí trọn đời?" Đôi mắt Tần Hà hơi sáng lên.

Mặc dù hiểu rõ đây là thủ đoạn lôi kéo mình của Thái Linh Lung để nhằm mục đích giữ được mạng sống, nhưng Tần Hà vẫn cứ dính chiêu này.

Có một nơi nghe hát khúc ổn định không cần bỏ tiền ra, đó là rất tuyệt vời.

"Thượng khách siêu đẳng tôn quý vô cùng, tất nhiên là không thể nói đến chuyện tiên bạc dung tục." Thái Linh Lung thấy Tần Hà có vẻ hứng thú, vội vàng nói.

Xem như một nhân vật có máu mặt nổi danh Kinh thành, ánh mắt và sự quyết đoán của Thái Linh Lung khi tìm cọng rơm cứu mạng, đó là không thể nghi ngờ. Linh dị đột nhiên buông xuống, sống chết khó nói, việc quan trọng nhất trước mắt, đó là mạng sống, không còn thứ gì khác.

"Có làm thẻ không?” Tần Hà lại hỏi.

"Làm thẻ?" Thái Linh Lung sững người.

"Chính là tín vật."

"Cái này... Có.' Thái Linh Lung hơi do dự một thoáng, sau đó vội vàng móc ra một cái ngọc bội màu vàng, hai tay dâng lên, nói: "Cầm ngọc bội này, chính là khách quý hạng nhất của Thúy Thanh Lâu."

"Nếu ngươi đã có thành ý này." Tần Hà nhận lấy ngọc bội với vẻ hết sức hài lòng, nói: "Vậy thì ngọc bội này ta sẽ cố mà nhận lấy, lần sau nhất định đi nhà ngươi ngồi một chút."

Nói xong, Tần Hà xoay người đuổi theo hướng chiến mã hí vang.

Thả chiến mã đi, tất nhiên không chỉ đơn giản là thả cho nó rời đi.

Chiến mã trở vê đường cũ, đi theo nó, có lẽ sẽ có được thu hoạch không thể tưởng tượng.

"Khách gia chờ ta một chút nha..."

Thái Linh Lung trông thấy Tần Hà lại cứ thế mà rời đi, sắc mặt cứng đờ, vội vàng đuổi theo sau.

Nhưng mà bóng dáng Tần Hà chỉ lóe lên mấy lần liền biến mất ở trong sương mù, tốc độ nhanh như quỷ mi.

Thái Linh Lung chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chạy lên phía trước đuổi theo, nhưng lại không thấy được tung tích Tần Hà. ...

Qua thời gian mười mấy hơi thở sau, trong chỗ sâu sương mù. 'Ây?"

Tần Hà đột nhiên dừng lại, vỗ đầu một cái, lẩm bẩm: "Vừa nấy... Lại quên hỏi Ngụy Vũ đi đâu rồi."

"Chậc, đứa nhỏ xui xẻo này, thôi vậy, rồi nói sau."
Bình Luận (0)
Comment