Chương 662: So khủng bố càng khủng bố
Chương 662: So khủng bố càng khủng bốChương 662: So khủng bố càng khủng bố
Lúc này đã không phải là lúc Tân Hà nên quay lại hỏi người.
Nguyên nhân rất đơn giản, thớt chiến mã mà hắn đánh xác định mục tiêu vừa tiến vào trong sương mù, vị trí của nó liền bắt đầu trôi nổi không cố định.
Lúc thì ở hướng chính bắc, lúc thì ở hướng tây bắc, thoáng một cái lại xuất hiện ở hướng đông bắc.
Cũng vào lúc này, tòa quỷ thành cũng xảy ra biến hóa.
Sương mù, trở nên càng dày đặc.
Vị trí chiến mã cũng theo đó mà càng trở nên bất định.
Lúc này thậm chí không còn ở hướng bắc nữa, mà phạm vi đã chếch đến chính đông cùng chính tây.
Hơn nữa khoảng cách cũng chợt xa chợt gần, thời điểm gần thì thậm chí Tân Hà còn nghe thấy được tiếng vó ngựa, xa hơn một chút thì cho dù là người thính tai cũng không thể nghe thấy.
Khi phương hướng chiến mã biến đổi đến phía nam, hoàn toàn biến thành trái ngược, Tân Hà không thể không ngừng lại.
Không có cách nào truy đuổi được.
Pháp tắc linh dị này không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Nếu đây là thế giới bên ngoài, vậy thì đã liên quan đến pháp tắc không gian.
Khoảng cách cùng phương hướng là cốt lõi của pháp tắc không gian.
Tất nhiên còn có một loại khả năng, đó chính là huyễn thuật, những gì mình tiếp xúc, mình nhìn thấy, đều là huyễn thuật.
Mặc dù Tần Hà cũng thông hiểu huyễn thuật, nhưng đất trời bao la rộng lớn, ngoài núi còn núi cao hơn, Tần Hà cũng không thể xác định chắc chắn đây có phải là huyễn thuật hay không.
Nhưng bất kể là linh dị này đã chạm tới pháp tắc không gian hay là huyễn thuật, thì cũng không thể nghi ngờ.
Đây, là ván cục cấp cao!
Suy tư trong chốc lát, Tân Hà vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, cuối cùng chỉ có thể di chuyển khắp nơi, tìm kiếm nhiêu manh mối hơn nữa.
Nửa canh giờ sau.
Khi Tần Hà đi đến một ngã tư đường, đang do dự xem nên đi hướng nào.
"Đương!"
Đột nhiên có một tiếng chiêng vang từ phía xa bên cạnh truyên tới.
Tần Hà lập tức cảm ứng thử vị trí chiến mã theo bản năng, bởi vì lúc binh sĩ linh dị xuất hiện chính là gõ gõ cái chiêng.
Nhưng Tần Hà lại phát hiện, đây không phải là chiến mã mà hắn đã xác định mục tiêu.
Mà là một cỗ kiệu nhỏ màu đỏ đang chậm rãi đi ra khỏi màn sương mù.
Bốn bộ y phục nâng cỗ kiệu nhỏ, ba bộ y phục ở phía trước mở đường.
Một cái chiêng đồng, hai cái đèn lồng, phía trên cỗ kiệu cũng là một bộ y phục đang ngồi.
Sở dĩ nói là 'y phục, là bởi vì đồ vật mặc quần áo hoàn toàn trong suốt hoặc cũng có thể nói là không thể nhìn thấy, chỉ có y phục đang phồng dựng lên mới cho thấy chúng tuyệt đối không phải hư vô.
Nếu như là đám người Thái Linh Lung có mặt ở nơi này, nhất định sẽ kinh hô một tiếng: Hư quỷ!
Bọn chúng chính là khủng bố đầu tiên mà đám người Thái Linh Lung gặp gỡ, trực tiếp nổ đầu hơn phân nửa số người, có thể nói là đại khủng bố.
"Trước kiệu quan huyện, dân binh tránh ra -" Sau tiếng chiêng vang, hư quỷ gõ chuông cao giọng hô lên.
Vừa dứt lời, Tân Hà lại cảm thấy đầu mình căng phình lên.
Thình lình, lại là tập kích!
"Ông!"
"Nội!"
"Ngươi!!!"
Tần Hà suýt chút nữa đã tức giận thành Tarzan.
Lần thứ sáu!
Hắn trêu ai ghẹo ai?
Vừa xuất hiện đã đánh lén?
Tần Hà nghiêng đầu liếc mắt, mức độ tức giận tăng tới max.
Không nói hai lời bể đầu vỡ sọ!
Hắn lắc mình một cái xông lên cỗ kiệu, đối với năm sáu bộ y phục chính là một trận đánh bẹp dí.
Rầm rầm rầm... Nhằm vào đầu trước.
Đập đầu xong lại đập cái chiêng đến chia năm xẻ bảy. Tiếp đó lại quét ngang cỗ kiệu thành mặt phẳng.
Cuối cùng là cởi y phục bọn chúng ra, cuộn cuộn lại rồi dùng xẻng thồn vào họng bọn chúng.
Làm xong hết thảy, cơn giận của Tân Hà mới xem như nguôi ngoai, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Mà đây... Sự sắp đặt trước chỉ là vừa bắt đầu.
Nhân vật linh dị đi tuần hành, nếu ra ngoài không xem hoàng lịch, tuần hành nhiều hơn, tất nhiên sẽ gặp phải Tần Hà.
Rất nhanh Tần Hà lại gặp bát tiên khiêng quan tài.
Phía trước nhất là một đạo nhân, ông ta vừa lắc chuông vừa tụng xướng: "Anh linh vẫn lạc, trời đất tối tăm, chúng sinh khóc lóc, phàm nhân tránh đi -" Phía sau là đám người đưa ma khóc lóc Ï ôi.
Giống như trước đó, bọn chúng vừa xuất hiện liền tập kích Tần Hà lần thứ bảy.
Tần Hà vẫn là nóng nảy táo bạo y như trước đó.
Vừa xông lên liên phá hủy cái chuông của đạo nhân, tiếp đó lại đánh đạo sĩ cùng bát tiên tám lượt, cuối cùng dùng một xẻng bổ luôn cỗ quan tài kia ra.
Nói linh dị đúng là linh dị, cái vị trong quan tài kia, căn bản không phải là một bộ thi thể thực sự.
Đó là một ông già râu bạc đang nhảy nhót tưng bừng diễn cos.
Tần Hà nhổ ria mép ông ta xoắn thành dây thừng rồi dán lên trên mặt bát tiên khiêng quan.
Thoải mái nằm thẳng trong quan tài? Nghĩ hay lắm!
Treo cho bản đại tiên!
Thu thập xong đội đưa tang, ngay sau đó là một đội rước dâu và một quan văn xuất hành.
Xem mèo vẽ hổ, tiếp tục thu thập.
Đội rước dâu thì xốc khăn trùm đầu.
Quan văn thì giật quan bào rồi nhét vào trong miệng, tiếp đó dùng bút vẽ lên mặt nó ra con rùa đen lớn một đực một cái.
Mục đích chỉ có một: So với linh dị còn linh dị hơn.
So với khủng bố còn khủng bố hơn.
Đến cuối cùng, Tần Hà thậm chí cũng không buông tha cho đám trẻ nhỏ.
"Ba ba bốn bốn, chúng ta đều là người gỗ, không được nói không được nhúc nhích!"
Đám trẻ con chơi đùa, vừa chơi trò chơi vừa tiến lên phía trước, mỗi lần hô xong khẩu lệnh, đám trẻ con sẽ dừng lại và im lặng, nếu là trong đó có một đứa trẻ cử động hoặc là nói chuyện, nó sẽ bị những người khác đồng loạt chế giễu, đồng thời bị mỗi người giơ tay vỗ một cái.
Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như vậy, vừa đi vừa chơi.
Hình tượng cùng cách ăn mặc, hoàn toàn chính là những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên có thể thấy ở trên đường phố mỗi ngày.
Nếu là người có trái tim tràn đầy thánh mẫư', nhất định sẽ cực muốn xông lên ôm lấy chúng rồi hôn "chụt chụt" hai cái rồi nói tiếp.
Nhưng Tần Hà... Quyên đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, cước đá nhà trẻ Bắc Hải. ¬
Cho mỗi nhóc hai cái vuốt má.
Ngay cả kẹo đường trong túi cũng bị ném xuống đất.
Một đám con nít linh dị nổi lên bong bóng nước mũi, vừa chạy vừa kêu khóc tìm mẹ..