Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 663 - Chương 663: Kỳ Cảnh Có Một Không Hai

Chương 663: Kỳ cảnh có một không hai Chương 663: Kỳ cảnh có một không haiChương 663: Kỳ cảnh có một không hai

Cũng vào lúc này, chỗ sâu sương mù.

Rất nhiều người còn sống sót trông thấy cảnh tượng 'phản linh dị này, ai nấy đều kinh hãi trợn to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng.

"Hầu gia, đây đây là. . Đầu nhét vào mông?"

Ở trong một góc giao lộ nào đó, một hán tử mặc kình trang chỉ vào một thớt chiến mã đi ngang qua từ nơi không xa, dụi dụi mắt mấy lần, tưởng là mình nhìn lầm.

Giống như y còn có hai tên thị vệ Hầu phủ, bọn họ đều có ánh mắt sắc bén, khí tức thâm trầm nội liễm.

Tử Y Hầu cắn móng tay, trông dáng vẻ cũng là tràn đầy bất ngờ.

Linh dị lân này đi qua, khó được buông lỏng một lần.

Phía sau chiến mã, chợt nhìn như là kéo theo một bộ thi thể không đầu.

Nhưng nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện, đó không phải là thi thể, nó vẫn còn đang cử động, chỉ là không biết tại sao lại cắm đầu vào trong mông ngựa.

Đến mức con ngựa kia đi đường cũng phải dạng chân.

Có thể xưng là kỳ cảnh có một không hail

Nếu thi thể không thể nói chuyện, vậy thì không còn tồn tại pháp ngôn' nữa.

Cho nên hiện tại an toàn, không có gì đáng ngại.

Một lát sau, ngay khi chiến mã đã đi qua, mấy người đang chuẩn bị khởi hành. Cách đó không xa lại xuất hiện một đội khiêng quan tài, đèn lồng trắng phía trước chỉ che được nửa chữ "tế", trông vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà cỗ "quan tài" mà đội ngũ này khiêng, lại để cho mấy người há hốc miệng.

Bởi vì căn bản là không có quan tài.

Trên hai cái đòn khiêng quan tài trơ trụi đang treo một ông già râu trắng, thân mặc áo thọ màu đỏ sậm, thân thể còn đang giật giật, còn chưa tắt thở.

"Hầu gia... Đây là thuộc về cách mai táng nào vậy?” Một tên thị vệ Hầu phủ trợn mắt há hốc mồm hỏi.

"Không phải cách mai táng gì cả, tám chín phân mười là có người ra tay với linh dị tuần hành." Một tên khác thị vệ lớn tuổi hơn một chút suy nghĩ rồi trả lời, còn nói: "Hầu gia, nói không chừng là có cường giả Đạo cung cảnh ra tay can dự.”

Tử Y Hầu khẽ gật đầu.

Sự kiện linh dị tại Thành Lâm An đã kéo dài hơn ngàn năm, ai cũng không biết vì sao Kinh thành lại xuất hiện việc này, có lời đồn nói là có liên quan đến Trấn ma tỉ, cũng có lời đồn là do chuyện đồ thành xảy ra ở thành Lâm An vào hai ngàn năm trước, thậm chí còn có suy đoán là do tiết điểm không gian hỗn loạn đưa tới.

Đủ loại cách nói đủ kiểu kiến giải, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, đến nay, đừng nói là dân chúng bình thường, ngay cả là vương triều Đại Cảnh cũng chẳng hề rõ ràng.

Bởi vì mỗi một lần sự kiện linh dị lại có hình thức biểu hiện ra hoàn toàn khác nhau.

Lần này là tái hiện lại Lâm thành, âm binh tuần hành. Tất nhiên, cái gọi là "âm binh" cũng chỉ là một cái tên, cụ thể chúng nó gọi là gì, Tử Y Hầu cũng không rõ ràng.

Sự kiện linh dị ở thành Lâm An, lâu thì một trăm hai mươi năm xuất hiện một lần, ngắn thì ba mươi năm xuất hiện một lần, nó bị dân chúng trong thành Lâm An coi là đại bất tường.

Tử Y Hầu cũng là lần đầu tiên đích thân tới đây.

Trước khi tiến vào, y đã dự liệu được rằng sự kiện linh dị này hiển nhiên là vô cùng hung hiểm, nhưng lại không ngờ nó sẽ hung hiểm đến vậy.

Tổng cộng y mang theo năm tên thị vệ Hầu phủ đi vào, hơn nữa bản thân y cũng sắp xếp thủ đoạn bảo mệnh — một con búp bê may mắn vô cùng sang quý vô cùng đắt đỏ.

Kết quả, lần đầu tiên gặp được âm binh tuần hành, hai tên thị vệ của y đã đi toi.

Lần thứ hai gặp âm binh tuân hành, búp bê may mắn của y đã bị xé rách.

Cũng may ba tên thị vệ còn dư lại có đầu óc, phản ứng cực nhanh, rất nhanh đã tổng kết ra quy luật ngôn xuất pháp tùy của đám âm binh tuần hành.

Lúc này mới bình yên đến hiện tại.

Bằng không đã không biết chết đi bao nhiêu lượt rồi.

Thị vệ mạnh nhất vương phủ đã có thực lực Luân hải cảnh, vậy mà cũng không thể gánh được "nguyên rủa" nơi này.

Mặc dù không có nổ đầu giống như người tu luyện cấp thấp, nhưng cũng là thất khiếu chảy máu, con mắt trợn trừng mà chất.

Tử trạng cũng chẳng đẹp hơn bao nhiêu. Liên tiếp bị tổn thất hai tên thị vệ Luân hải cảnh cộng thêm một búp bê may mắn, cho dù thân là hoàng tộc Đại Cảnh, Tử Y Hầu cũng là đau lòng không thôi.

Nếu để y lựa chọn lại, có đánh chết y cũng sẽ không tiến vào nơi này.

Sợ thì sợ, nhưng cũng tốt hơn đã lao vào rồi lại không thể đi ra ngoài, hơn nữa còn phát hiện bản thân mình yếu gà đến không được.

Máu nóng xông lên đầu, hiện tại muốn đổi ý cũng đã trễ.

Cũng may quanh đi quẩn lại hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng đã phát hiện ra dấu hiệu khiến người ta kích động — có người, hoặc là có tồn tại nào đó đang ra tay với âm binh tuần hành, có can đảm đối kháng chính diện với sự kiện linh dị.

Đúng như bọn họ suy đoán, sau đó bọn họ nhìn thấy đám trẻ khóc lóc sụt sùi; một đội rước râu bị xốc khăn trùm đầu, kiệu hỷ bị đập phá; một quan viên nhét quan bào trong miệng; một thư sinh treo gùi trên cổ.

Cực phẩm nhất là một đồ tể, bị thanh đao trực tiếp chém trên ót, thiếu chút nữa đã một phân thành hai.

"Hầu gia, âm binh thi nhau xuất hiện, nhất định nơi đây là một chỗ tiết điểm mấu chốt, trong lúc vô tình có thể chúng ta đã tiếp cận nơi trung tâm linh dị rồi." Lúc này, tên thị vệ lớn tuổi mở miệng nhắc nhở.

"Có cần đi xem thử không?" Một tên thị vệ khác trông khá trẻ tuổi hỏi.

Tử Y Hầu hơi do dự, qua một lát sau mới hỏi: "Nếu chúng ta bắn ra tên lệnh, có thể dẫn vị cao thủ kia tiến đến gân không?”

"Hầu gia, chỉ sợ cao thủ không đến lại hấp dẫn thứ gì khác đến, có điều, chúng ta có thể bắn ra tên lệnh sau đó đổi sang một vị trí khác, có lẽ có thể an toàn một chút." Thị vệ lớn tuổi lo lắng nói, nhưng y cũng không nói chắc chắn, suy cho cùng thì tất cả mọi quyên quyết định đều thuộc về Tử Y Hầu.

"Bắn đi, dù sao cũng phải làm chút gì đó." Tử Y Hầu trâm ngâm một hồi, cắn răng nói.

"Rõ." Tên thị vệ đằng sau lĩnh mệnh, vội vàng lấy ra một mũi tên lệnh, giương cung lắp tên, hướng phía bầu trời ẩn trong sương mù mông lung, bắn ra.

"Viulr

Ngay sau đó, một tiếng tiếng xé gió mang lực xuyên thấu cực mạnh bay lên bầu trời, truyền đi rất xa.
Bình Luận (0)
Comment