Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Vác Xẻng Tới Tương Kiến

Chương 664: Vác xẻng tới tương kiến Chương 664: Vác xẻng tới tương kiếnChương 664: Vác xẻng tới tương kiến

Một tên xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã tới tương kiến.

Chuyện này... Là không thể.

Một tên xuyên vân tiễn, Tân Hà vác xẻng tới tương kiến.

Chuyện này... Mới là có thể.

Lúc Tần Hà nghe được tiếng rít xé gió, lỗ tai lập tức dựng lên nghe ngóng.

Xuyên vân tiễn là một loại tên vô cùng thống nhất.

Cái gọi là "thống nhất", chính là chỉ cái thứ đồ chơi này, không quan tâm ngươi nghiên cứu như thế nào, chỉ cần là thiết kế và chế tác theo mục đích phát ra âm thanh có tính truyền bá xa nhất, như vậy bất kể quá trình như thế nào, cuối cùng nó đều sẽ là trăm sông đổ về một biển, âm điệu phát ra gần như là giống nhau.

Càng là xuyên vân tiễn có phẩm chất cao, thì âm sắc càng thống nhất.

Độ truyền bá âm thanh ở trong tòa quỷ thành này cũng bị hạn chế, cho nên truyên bá không được bao xa.

Nhưng có thể nghe được, thì đồng nghĩa với, người phóng ra ở cách đó không xa.

Tần Hà không có chút gì do dự, xẻng đen lập tức biến thành bừa cào chín răng trong nháy mắt, sau đó lấp lóe mấy liên tiếp liền phóng tới bên kia.

Qua không lâu sau, Tần Hà đã đến giao lộ.

Mũi tên lệnh sau khi hết động lực đã chầm chậm rơi xuống, đinh đương” một tiếng, vừa vặn rơi xuống trước mặt Tần Hà không đến ba bước. Tần Hà nhìn xung quanh, cúi người nhặt mũi tên lệnh lên.

Đúng là như lời đồn, mũi tên lệnh được chế tác vô cùng tinh xảo, bộ phận tạo ra âm thanh, lại là dùng huyền thuyết chế tạo.

Phía trên còn có ký hiệu của hoàng tộc Đại Cảnh.

"Các hạ đã bắn ra tên lệnh, mà ta cũng đã tới, vì sao còn không ra đây gặp mặt?" Qua giây lát, Tân Hà nhìn về phía một góc phố không đáng chú ý, sương mù nơi đó rõ ràng nồng đậm hơn các nơi khác một chút.

Tần Hà vừa dứt lời, sương mù nơi đó liền trở nên phai nhạt đi, lộ ra hình dáng bốn người.

Hiển nhiên, chính là Tử Y Hầu và ba tên thị vệ.

Giờ phút này, tâm trạng của Tử Y Hầu quả thực chính là rung động đến không có cách nào diễn tả, ngoài ra còn có thêm sự nghi hoặc không hiểu được.

Một trong những điều khiến y rung động, đó chính là sức quan sát của Tần Hà.

Màn sương mù che giấu bọn họ trước đó, là y sử dụng một pháp bảo có thể thiết lập sẵn pháp trận ẩn náu tạo ra.

Loại pháp bảo này, có thể hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh, bố trí trong sương mù, thực sự là không thể thích hợp hơn.

Cho dù là cường giả Đạo cung cảnh đến, cũng rất khó có thể khóa chặt vị trí của y trong thời gian ngắn.

Tiếp theo chính là cái thanh bừa cào chín răng mà Tần Hà vác trên vai.

Thứ này như sấm bên tai, đến mức có thể tôn là truyền thuyết.

Sứ đoàn Vạn Yêu Quốc, tiếp nhị liên tam, chính là bị thanh bừa cào chín răng liên tiếp đưa tiễn.

Lời đồn nói là do hổ yêu làm ra, nhưng hiện tại đến xem, chẳng phải là hổ yêu gì.

Đây là rông ẩn!

Về phần nghi hoặc không rõ, đó chính là sóng ba động trên người Tần Hà.

Phàm thể cảnh!

Chỉ có Phàm thể cảnh!

Đẳng cấp tu luyện mà ngay cả nông phu sơn dã, tôi tớ phố phường chỉ cần chăm chỉ đánh luyện nhiều là có thể đột phá.

Tử Y Hầu không dám tin tưởng, thế là liên tục cảm ứng nhiều lần mới xác thực được, mình không có cảm ứng sai.

Ba tên thị vệ của Tử Y Hầu cũng là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trao đổi ánh mắt tràn đây khó hiểu cùng ngạc nhiên của mình.

"Tại hạ là Tử Y Hầu Đại Cảnh Quốc, xin hỏi các hạ là?" Tử Y Hầu tận lực kìm nén biểu cảm của mình, mở miệng dò hỏi.

Có thể lẻ loi một mình tiến vào nơi này, cho dù thực sự chỉ là Phàm thể cảnh thì cũng không phải kẻ đơn giản, huống chỉ cái thứ gọi là uy áp này, bản thân có thể áp chế lượng phóng ra ngoài.

Có điều, vị này, khiêm tốn quá mức.

"Ta là Hoa An, một lữ khách lạc đường." Khóe miệng Tần Hà hơi hơi giương lên, sau đó hắn giơ cao bừa cào chín răng trong tay, trực tiếp hỏi: "Từng thấy cây bừa cào này chưa?"

"Chưa từng thấy, nhưng đã từng nghe nói đến, các hạ thay trời hành đạo, bản Hầu kính nể" Tử Y Hầu chắp tay, gật đầu bày tỏ lòng kính trọng. Tần Hà thở ra một hơi, nói: "Nếu như vậy, ta cũng lười phí nước miếng, một câu, hạch tâm của tòa thành trì quỷ vực này ở đâu? Là một lữ khách lạc đường, ta vô cùng có hứng thú với nơi này, cũng muốn dâng tặng ấm áp cùng lời hỏi thăm của ta cho hạch tâm tòa quỷ thành này."

"Các hạ chính là ánh sáng của nhân tộc!" Tử Y Hầu tán tụng một câu.

Người này dùng giọng điệu bình thản, nói ra lời nói vô cùng tàn nhẫn.

Trước tiên không nói đến vấn đề có làm được hay không, có khả năng hay không, chỉ bằng phần khí phách này, Tử Y Hầu thực sự rất muốn giơ ngón cái cho Tân Hà.

Nếu là ai cũng có khí phách này, chẳng hạn như vị trong Đông cung kia.

Đại Cảnh làm sao đến mức bị đè xuống đất mài như vậy chứ?

"Nơi đây âm binh tụ tập, hẳn là một chỗ tiết điểm, suy đoán có lẽ là nơi hạch tâm của quỷ thành ở ngay gần đây."

"Từ khi Đại Cảnh Quốc lập quốc đến nay, tràng cảnh linh dị này nói ít cũng đã xuất hiện mấy chục lần rồi đi? Hỏi ngươi vị trí hạch tâm ở đâu, ngươi lại cho ra 'suy đoán?" Tân Hà nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời này của y.

Tử Y Hầu do dự trong phút chốc, sau đó đau lòng nói: "Ta... Có một vật, có thể trợ giúp các hạ."

"Không thể được!"

"Hầu gia, đừng!"

Nhưng mà, y vừa thốt ra lời này, liền bị ba tên thị vệ đồng thời ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment