Chương 665: Búp bê linh dị
Chương 665: Búp bê linh dịChương 665: Búp bê linh dị
"Một vật?"
Tần Hà bị phản ứng của mấy người kia làm cho hứng thú.
Một tên muốn cho, ba tên còn lại thì tỏ vẻ không muốn cho, đó nhất định không phải là đồ vật bình thường.
Tử Y Hầu nhìn hai bên một chút, lại do dự phút chốc, sau đó lấy ra một con búp bê nhỏ trong ngực áo.
Nhưng mặc dù cách xa hai mươi mấy bước, Tân Hà vẫn có thể thấy được dáng vẻ con búp bê kia một cách rõ ràng.
Khuôn mặt tràn đầy vết rạn nứt, mắt đỏ, lại là sinh động như thật, còn có thể trông thấy rõ ràng vết tàn nhang và rỗ mụn trên mặt nó.
"Búp bê linh dị?" Tần Hà híp híp mắt.
"Ngươi... Ngươi biết?" Trên mặt Tử Y Hầu lộ vẻ bất ngờ, trên đời có ngàn vạn loại búp bê, nhưng vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là búp bê linh dị, lại cần nhãn lực không cạn.
Bởi vì thứ này không có sản xuất ở Đam Châu, vô cùng hiếm có.
"Có biết một chút."
Búp bê linh dị, búp bê nguyên rủa, búp bê may mắn, ba món này đều là do Pháp sư số mệnh chế tác ra, là vật phẩm vô cùng trân quý.
Tần Hà đã từng sử dụng qua hai con, búp bê may mắn thay một mạng, búp bê nguyền rủa thì trực tiếp đùa chơi chết, chơi tàn cao thủ ngoại kình Địch quốc A Kỳ Ca cùng với mười mấy vạn đại quân của y.
Hiệu quả, đó là vừa rõ rệt vừa không giảng đạo lý. "Vật này, chính là lão hoàng tổ nhà ta bắt giữ âm binh linh dị, rồi mang đến thế giới Tây Vực chế tạo ra."
Tử Y Hầu nói, với tư cách là niềm kiêu ngạo của hoàng tộc đời trước, Tử Y Hầu tất nhiên không thể nào mê đầu xông lên như Tần Hà, tất cả những thứ có thế cần dùng đến y đều mang theo, trong đó bao gồm búp bê may mắn và búp bê linh dị.
Búp bê may mắn đã sử dụng, búp bê linh dị là át chủ bài cuối cùng.
Đây cũng là nguyên nhân mà ba tên thị vệ vừa nghe y nói liền vội vàng lên tiếng phản đối.
Vật này vô cùng trân quý, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng.
"Ngươi... Bỏ được sao?" Tần Hà không khỏi quan sát Tử Y Hầu từ trên xuống dưới một lượt, người này nhưng thật ra cũng khá thú vị đấy.
Ngươi nói y ngớ ngẩn đi, hắn lại cực kỳ gian xảo, ngươi nói y không ngu ngốc đi, vừa quen biết sơ đã đối xử như thân thiết, hơn nữa còn đưa tặng cả thứ quý trọng như vậy.
Mấu chốt nhất là, một thứ quan trọng như vậy, thường thì người khác sẽ không mang theo bên người.
Nếu có chuẩn bị mà đến, như vậy, nói cách khác.
Y giống như mình, là chủ động tiến vào.
Đạo cung cảnh toàn thành khoanh tay đứng nhìn, y, một tên Luân hải cảnh lại xông tới, quả thực là cụ già thắt cổ, chán sống.
Chẳng biết y nghĩ thế nào.
"Ha ha... Đại Cảnh Quốc giàu có tứ hải, không quý, không quý, ha ha." Tử Y Hầu cười ha hả, chỉ là khuôn mặt y hơi hơi giật giật trong lúc nói chuyện, lại không thể giấu giếm được ánh mắt Tần Hà.
Nói xong, y không để ý đến sự phản đối của ba tên thị vệ, ném búp bê linh dị vê phía Tân Hà.
Tần Hà nhận lấy, nhìn thoáng qua, khẽ cười nhẹ rồi quay người rời đi.
"Cái kia... Có cần giúp một tay không?" Tử Y Hầu vội vàng hỏi.
"Không cần."
Tần Hà khoát tay, sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Ta không thích vướng víu.'
Tử Y Hầu: ”".. "
Ba tên thị vệ: " L2 "...
Rất nhanh, Tần Hà đã tiến vào sương mù, bốn người sau lưng cũng biến mất không thấy.
Liếc nhìn búp bê linh dị trong tay, hắn nhếch miệng nở nụ cười, tay thò vào dưới nách lân mò, sau đó móc ra một con búp bê, cùng là mặt mũi tràn đầy vết rạn nứt, mắt đỏ, chỉ khác nhau về dáng vẻ bề ngoài.
Lại là... Một con búp bê linh dị.
Cái thứ đồ chơi này Tần Hà đã đốt ra được từ trên thân một quỷ vương lúc tuần tra thế giới Đông thổ.
Chẳng qua, vừa có ý định dùng tới nó.
Chậc... Liền có người đưa tặng một con miễn phí.
Được không tội gì không lấy chứ.
Bản đại tiên chạy vào đây thay hoàng tộc các ngươi tiêu tai giải nạn, ngươi bỏ ra một con búp bê linh dị, đây không phải là điều nên làm sao. Cái gì, Tân Hà chạy vào đây để cứu chim vớt nồi?
Câm miệng.
Đó là việc tiện tay làm mà thôi.
Thanh Ngưu Đại Tiên chính là ánh sáng của nhân tộc.
Đây là Tử Y Hầu tự nói.
Nhìn qua một chút, Tần Hà lại cất búp bê linh dị của mình vào trong không gian dưới nách, rồi sau đó dùng ngón tay vẽ bùa, điểm lên ấn đường của búp bê linh dị.
Ngay sau đó liền thấy búp bê linh dị đón gió tăng trưởng, rất nhanh liền lớn lên thành dáng vẻ một thiếu niên. Khí tức của nó hoàn toàn chính là âm binh vô cùng phổ thông tuần hành ở nơi đây, nếu xem nhẹ xác thịt nứt nẻ cùng đôi mắt đỏ của nó mà nói.
Đúng là bắt giữ âm binh linh dị chế thành, vẫn hơi có chút khác biệt với búp bê của mình.
"Chủ nhân có gì phân phó." Búp bê linh dị máy móc mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ma sát.
"Tìm kiếm vị trí hạch tâm của vực trường linh dị nơi đây." Tần Hà truyền đạt mệnh lệnh.
"Rõ, xin mời chủ nhân đi theo." Búp bê linh dị nhân tính hóa gật đầu một cái, xoay người đi phía trước dẫn đường.
Tần Hà quan sát bốn phía một chút, đi theo.
Sau đó chính là quá trình búp bê linh dị dẫn đường, cho dù là Tần Hà sử dụng ra hết toàn bộ các loại nhãn thuật, cũng không thể biết rõ thứ này tìm đường dựa vào cái gì. Một câu, nếu không có cái đồ chơi này mà chỉ dựa vào may mắn, khả năng tìm thấy nơi hạch tâm của vực trường linh dị này gần như là bằng không.
Con đường đi tới của búp bê linh dị thay đổi liên tục.
Có lúc nó đột nhiên đuổi theo một đám sương mù bước nhanh đi tới, có lúc nó lại đột nhiên dừng lại chờ đợi một hồi lâu.
Hoặc là không có dấu hiệu nào mà bất chợt quay đầu lại, xoay quanh tại chỗ cũng đều là hành động thường thấy.
Tần Hà đi vòng vô hồi lâu, đến mức sắp bị nó lượn vòng choáng váng.
Nhưng Tần Hà lại có thể khẳng định một điều, đó chính là... Nó không đi bao xa, chỉ lượn quanh ở khu vực này.
Thứ duy nhất có thể để Tần Hà phán định là nó vẫn đang tìm đường, mà không phải "lạc đường”, chính là sương mù xung quanh, càng lúc càng trở nên dày đặc.
Hơn nữa, cùng một đường đi, cùng một giao lộ, nhưng lần trước đi qua với lần sau đi qua, thoạt nhìn thì không có gì khác biệt, nhưng đi qua nhiều lần, sẽ dần dần phát hiện ra điểm khác nhau.
Điểm khác biệt lớn nhất, chính là đường đi trở nên sạch sẽ.
Nước bùn, mảnh vụn cơ thể cùng vật bốc mùi hôi thối trên mặt đất dần dần giảm bớt, hơn nữa mức độ giảm còn càng lúc càng rõ rệt.
Cuối cùng... Trực tiếp trở thành không dính một hạt bụi.
Đường đá xanh đen kịt sạch sẽ giống như mỗi một tấc đều dùng đầu lưỡi liếm qua vậy, thậm chí còn có một vài chỗ còn bóng loáng đến mức có thể soi ra bóng người. Kiến trúc hai bên cũng giống như được dùng nước gột rửa qua, vô cùng sạch sẽ.
Thấy vậy, Tần Hà liền hiểu, hắn đã đến hạch tâm linh dị.
Búp bê linh dị nhìn như là đang liên tục xoay quanh một chỗ, trên thực tế, nó chưa từng đi bước nào quay trở về đường cũ cả, mà là không ngừng xuyên thẳng qua không gian quỷ vực xếp chồng,'quanh co' đi tới.
Mặt đất trông càng sạch sẽ, liền thể hiện số người từng tiến vào nơi này càng ít, người chết cũng càng ít.
Nơi có bề mặt sạch sẽ như mới, liên thể hiện gần như chưa từng có người nào tiến đến nơi này.
Hạch tâm, hiển nhiên là đã đến.
Đúng như suy đoán, khi búp bê linh dị đi đến bên cạnh một chỗ bờ nước, nó ngừng lại, chỉ vào hình chiếu một toà thành trì khổng lồ ẩn trong sương mù mông lung, nói: "Chủ nhân, đó chính là hạch tâm linh dị."
Tần Hà gật đầu, cũng nhìn về phía bờ bên kia.
Mặt nước phía trước, chính là sông hộ thành rộng lớn, mà tòa thành trì phía sau sông hộ thành, chính là thành trong thành bên trong thành Lâm An — Hoàng thành.
Linh dị, thế mà lại có khởi nguồn từ Hoàng thành.
Như vậy thì có chút thú vị đây.