Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 672 - Chương 672: Đạo Cung Truy Lùng

Chương 672: Đạo cung truy lùng Chương 672: Đạo cung truy lùngChương 672: Đạo cung truy lùng

Tòa thành quỷ vực tiêu tán rất nhanh, đến khi Tần Hà cất bia đá xong, phần còn lại cũng đã hóa thành những hạt mưa ánh sáng, hoàn toàn biến mất.

Bầu trời đêm như vừa được gột rửa qua, ánh sao đầy trời chiếu rọi xuống thành Lâm an, mang đến một chút tĩnh lặng và tường hòa, một chút sợ hãi còn sót lại, một chút như thật như ảo.

Nếu như không có những thi thể ngã rạp xuống đất không còn đứng dậy được nữa ở khắp mọi nơi, thì còn có thể để cho người ta cảm thấy, toàn bộ những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trên bầu trời đêm, chỉ còn một bóng người lẻ loi từ trên trời rơi xuống.

Sau một làn gió đêm thổi qua liền dần dần hòa vào cùng bóng tối, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Trên tháp võ công, bốn tên cường giả Đạo cung cảnh thoáng liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lao về phía bóng người kia biến mất, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ. ...

Về đến bên phía Tần Hà.

Một chưởng kinh diễm cả tòa thành Lâm An đánh ra sảng khoái đến cỡ nào, thì hiện tại trái tim hắn đau đến cỡ đó.

Một chưởng qua đi, tám tên âm tướng Đạo cung cảnh cộng thêm một linh dị chi chủ đã hóa thành mây khói.

Không để lại một thứ gì!

Chín vị tiên nữ xinh đẹp tuyệt trân đó, Tân Hà nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình bị ăn thiệt lớn.

Càng mấu chốt là, mất đi phần thưởng không nói, hắn còn bị bốn đạo thân thức như có như không khóa chặt.

Cái thứ đồ chơi này, chỉ có đạt đến Luân hải cảnh hậu kỳ mới có thể mở ra, Tân Hà trước đó đã từng cảm nhận qua.

So sánh với nhau, trình độ ẩn nấp của những thần thức hiện tại rõ ràng là mạnh hơn một bậc.

Nói cách khác, đó chính là bốn tên cường giả Đạo cung cảnh.

Cả tòa thành Lâm An rộng lớn như vậy, cũng chỉ có mấy tên Đạo cung cảnh mà thôi.

Ngoại trừ hoàng tộc đang ngủ say thì chỉ còn lại định hải thân châm của tứ đại thế gia.

Tần Hà không có ý định dây dưa với bọn họ, khóa chặt khí tức trong vòng trăm bước rồi trực tiếp thực hiện di hình hoán ảnh, sau mấy chục lần đã từ thành bắc vọt tới thành đông, tốc độ có thể so sánh với lược ảnh của cường giả Đạo cung cảnh.

Ngay vào lúc Tần Hà cho rằng mình đã cắt đuôi được bọn họ, một đạo thân thức như có như không lại dò xét qua lại ở xung quanh, sau đó lại khóa chặt lên người hắn.

Tần Hà lập tức thầm kinh hãi.

Không hổ là lão quái Đạo cung cảnh, chênh lệch một cảnh giới, nhưng so với Luân hải cảnh thì hoàn toàn là hai khái niệm.

Như vậy mà vẫn không thể cắt đuôi.

Bất đắc dĩ, Tần Hà chỉ có thể lấy ra lá bài tẩy áp đáy hòm. Thuật hư ảnh!

Bóng mờ: Thi triển pháp thuật này, thân thể của ngươi có thể trở thành hư ảnh, vừa thật vừa giả, khó phân thật giả.

Chú thích: Cảnh giới lĩnh ngộ pháp này càng cao, hư ảnh càng nhiều, cực hạn chính là thần thông.

Trong lòng vừa nổi lên ý niệm, lập tức hơn trăm "Tần Hà" liền xuất hiện trong nháy mắt, phóng ra bốn phương tám hướng.

Tiếp đó chân thân lại thêm một chiêu thuật huyễn tức, che giấu khí tức của mình đi.

Sau đó lại thêm mấy cái di hình hoán ảnh, tổng cộng đổi sáu người cùng với một con chó.

Đổi vị trí với con chó xong, lại dùng thêm mấy cái độn thuật.

Một trận liên hoàn chiêu áp đáy hòm như vậy thi triển ra, ngay cả bản thân Tần Hà cũng sắp không tìm thấy nam bắc.

Nhưng cái đuôi... Cuối cùng cũng đã cắt bỏ được. ...

Chỉ chốc lát sau bốn tên cường giả Đạo cung cảnh truy tung mà đến vây quanh một con chó đen nhỏ đang điên cuồng đưa đẩy với một con chó cái ở góc tường, rơi vào trâm tư.

Con chó đen bị vây quanh có toàn thân đen nhánh, đen đến mức không khác gì một cái bóng đen, thấy bốn người đêm hôm khuya khoắt không ngủ được lại nhìn mình nối dõi tông đường, nó tức giận sủa "Gâu gâu' hai tiếng.

"Còn có thể truy lùng được tiếp không?" Hồng Hạo hỏi Nhan Tĩnh Đan.

Trong bốn người, Nhan Tĩnh Đan lớn tuổi nhất, thực lực mạnh nhất, dù sao cũng là lão quái còn sống từ sự kiện linh dị lân trước đến bây giờ. Thần thức của ba người còn lại đã bị cắt đuôi từ lâu, chỉ có Nhan Tĩnh Đan là miễn cưỡng không bị mất dấu.

Nhưng xem tình hình này, cũng đã chấm dứt ở đây.

"Mất dấu rồi." Nhan Tĩnh Đan bất đắc dĩ lắc đầu, ông ta không chỉ sử dụng thân thức, còn sử dụng thêm một loại bí thuật truy tung.

Nhưng dấu vết hoạt động của người nọ còn phập phù không rõ hơn cả bóng ma, hơn nữa còn phóng ra rất nhiều hư hảnh, thoáng cái đã đột phá cực hạn của ông ta.

Đến khi lần theo dấu vết truy lùng chậm rì rì đuổi đến nơi này, chó đều đã sắp xong việc.

"Về thôi, người nọ không muốn gặp mặt chúng ta, còn đuổi theo nữa thì phúc họa khó đoán." Nhan Tĩnh Đan lắc đầu, lóe lên mấy lần, trực tiếp rời đi.

Cổ Thiên Lan cùng Lương Hằng Sĩ liếc nhìn nhau một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng phất tay áo bỏ đi.

Tại chỗ chỉ còn lại vóc dáng cao to Hồng Hạo, ông ta đứng yên một lát rồi cũng xoay người rời khỏi.

Nhưng đi chưa được mấy bước, ông ta lại quay người đá bay con chó đen đang còn đang điên cuồng đưa đẩy vui vẻ kia đi, mở miệng mắng một câu: "Mẹ nó, chỉ ngươi lâu à -"...

Không lâu sau, phòng thiêu thi bên cạnh Trấn ma tỉ.

Tần Hà về tới chỗ ở nhìn gian phòng trống rỗng, khuôn mặt giật giật, thâm hô không ổn.

Huyễn Điệp Yêu Nữ cùng Ngụy Vũ trước đó hắn vác mang về, thế mà lại biến mất rồi. Không chỉ bọn họ, ngay cả nhục thân của mình cũng không thấy đâu.

Ma Phi thì vẫn còn ở, bị giam trong lồng chim, nó trông thấy Tần Hà liền hỏi thẳng một câu: "Gia, đôi nam nữ chó má kia bán được nhanh vậy à? Bao nhiêu ngân tệ?”

Tần Hà: "(e-e) "
Bình Luận (0)
Comment