Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 673 - Chương 673: Gân Trong Gang Tấc

Chương 673: Gân trong gang tấc Chương 673: Gân trong gang tấcChương 673: Gân trong gang tấc

Tần Hà vừa nghe lời này, lập tức liền nổi lên xúc động muốn đánh người.

Hiện tại mới qua bao lâu chứ.

"Bán đi đâu rồi?" Tần Hà cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, phát điên hỏi.

"Hả?" Ma Phi sững người, nghiêng đầu không hiểu câu hỏi của Tần Hà là có ý gì.

"Ý của ta là, trước đó ta có nói là định bán đi nơi nào không?" Tần Hà thay bằng cách hỏi khác.

"Ách, ngài... trước đó, không có... không có nói." Ma Phi lắp ba lắp bắp trả lời, càng chẳng hiểu ra sao.

Tần Hà võ trán, cảm thấy hơi đau đầu.

Tứ đại Đạo cung trong thành Lâm An đã biết về sự tồn tại của mình.

Ngộ nhỡ gây ra loạn gì, nói không chừng sẽ có phiền phức.

Có điều, chuyện cũng đã xảy ra, hiện tại cũng chỉ có thể đi tìm.

Thân thể mà.

Luôn luôn vô cùng thành thật, thành thực làm theo bản năng.

Chỉ cần suy xét theo bản năng là có thể vòng ra một phạm vi đại khái.

Tần Hà không khỏi suy tư.

Bản năng của mình là gì?

Thiêu thi? Nghe hát? Kiếm ngân tệ? Hay là chạy lõa thể? Thiêu thi có thể loại trừ, nghe hát thì chỉ một hai nơi, dễ tìm.

Kiếm ngân tệ thì có hơi phức tạp, nó chưa chắc biết.

Về phần chạy lõa thể...Ngươi con mẹ nó tuyệt đối đừng dùng mặt mình đấy!!" Tân Hà thâm mắng một câu, xoay người lại rời khỏi nhà.

Ma Phi dõi mắt nhìn theo hắn rời đi, chớp chớp mắt, lẩm bẩm một câu: "Sao gia lại nhạt giống hồn thể nhỉ?"

Thế là... Nguyên nửa buổi tối sau đó, Tần Hà vượt qua trong sự tìm kiếm.

Đến khi trời tờ mờ sáng người trở lại, hai tay trống trơn.

Ngược lại là trên mặt có thêm hai dấu bàn tay, bên trái một, bên phải một.

Ma Phi ngạc nhiên phát hiện, gia... Lại đậm trở lại rồi.

Thật kỳ quái. ...

Tiết xuất hàn vừa đi qua, thời tiết thực sự đúng như lời hứa của tiết khí.

Rất nhanh đã dần dần ấm áp lên.

Sương tuyết tan hết, nắng ấm chiếu tỏa khắp nơi, cỏ mọc én bay.

Tần Hà cũng trở nên bận rộn lu bù.

Không gì khác, trải qua sự kiện linh dị, thành Lâm An tổng cộng tử vong hơn năm vạn người.

Đây là một con số rất đáng sợ, nhưng lại là không quan trọng lắm.

Bởi vì thương lộ bị tuyết lớn mùa đông đóng băng lúc này đã thông hành lại, rất nhanh liền sẽ mang đến cho thành Lâm An vượt xa năm vạn nhân khẩu cùng với hàng hóa đếm không hết.

Tất nhiên, phiên phức là không thể tránh khỏi. Dù sao cũng là năm vạn bộ thi thể, cho dù là tỷ lệ dị biến cực nhỏ, nhưng dưới một số lượng lớn như vậy, vẫn khiến nghề thiêu thi và lo liệu mai táng trong thành Lâm An nghênh đón một đợt thu nhập lớn.

Cửa tiệm thiêu thi của Tần Hà vốn là không ai để ý đến, nhưng không chịu nổi bên phía Hình Tam hoàn toàn không thể xử lý được nhiều thi thể như vậy, có một thợ thiêu thi đồng ý đốt đã là tốt rồi, nơi nào còn có chỗ để chọn chọn lựa lựa chứ?

Thế là nghiệp vụ của Tần Hà cũng liền trở nên bận rộn.

Lò lửa không ngưng nghỉ một lát nào, có thi thể, không quan tâm là cái dạng gì, hắn đều nhận đốt cả.

Mỗi sáng sớm cửa tiệm thiêu thi của Tần Hà vừa mở cửa, bên ngoài đã có hai ba mươi người chờ sẵn, đứng xếp hàng nhận lại tro cốt.

Hiệu suất như vậy, tự nhiên cũng đã gây ra chấn động không nhỏ.

Phải biết, ở cửa tiệm thiêu thi của Hình lão tam, một thợ thiêu thi một đêm nhiều nhất giải quyết được ba bộ, hơn nữa còn phải lựa lựa chọn chọn.

Nếu mức độ thi biến quá hung, thì bọn họ hoặc là không dám nhận, hoặc là chào giá cao.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua,'Cửa tiệm thiêu thi số bảy" của Tần Hà, rất nhanh đã là danh tiếng truyền xa.

"Tất cả xếp hàng xếp hàng đi -"

"Đừng lộn xôn!"

"Đây là cửa tiệm của Thất gia, tất cả đàng hoàng cho ta!"

Bên ngoài cửa tiệm, Hoàng Đại Hoàng Nhị vác đao, một cước một cước, đá mấy tên khổ chủ đang mưu tính chen nhau thành một đoàn nhập đội trở về hàng ngũ, cà lơ phất phơ duy trì trật tự hàng lối.

Hai con hàng này, là đám du côn, lưu manh đường phố điển hình.

Thuộc giống chó, nếu ngươi sợ bọn chúng, bọn chúng sẽ ăn sạch ngươi, được một tấc lại muốn tiến một thước, đập xương ép tủy, mãi cho đến khi ăn sạch ngươi đến không còn gì mới thôi.

Nếu ngươi hung hăng xử bọn chúng một lần, khiến bọn chúng phát hiện ra, dù sử dụng hết mọi thủ đoạn cũng không thể tổn thương ngươi dù chỉ một chút, lúc đó bọn chúng sẽ trở thành chó lông xù, không biết xấu hổ đến trước mặt ngươi nịnh nọt lấy lòng.

Đây chính là cách sinh tôn của đám lưu manh đầu đường.

Nếu không như vậy, bọn họ đã sớm không biết chết ở trong một góc nào đó rồi.

"Thất gia làm ăn thịnh vượng!"

"Thất gia buổi sáng tốt lành!"

Sau khi đám người nhận tro cốt xong xuôi, hai người mỉm cười, cúi đầu khom lưng thăm hỏi.

Rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột, có thể bỏ đi mặt mũi, nâng lên nụ cười, sẽ không bị ăn thiệt.

Tiểu nhân vật, cũng có trí tuệ.

"Biến đi!"

Tần Hà thì trực tiếp đáp thẳng cho bọn họ một chữ.

Đám du côn lưu manh đầu đường này, không cần để ý tới bọn họ, để ý cũng không có gì dùng. Nếu bản thân mình không có thực lực, thì dù có quỳ xuống trước mặt bọn họ, đến con chó cũng bị ăn sạch, còn nếu mình có thực lực thì dù có mỗi ngày đá lên mông bọn họ một cước, bọn họ vẫn sẽ cười bồi.

"Vâng vâng vâng...

"Lập tức biến ngay, lập tức biến ngay đây -"

Không ngoài dự đoán, Hoàng Đại Hoàng Nhị biến sắc, vội vàng thu lại nụ cười, xám xịt rời đi, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.

Đón lấy ánh mặt trời sớm mai, Tần Hà đánh ngáp, vươn vai một cái, lập tức cả người phát ra một trận tiếng lộp cộp.

Một ngày thu nhận hơn hai mươi thi thể, phần thưởng bình thường, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều.

Trong đó còn không thiếu người tu luyện, thi thể người tu luyện nếu xảy ra dị biến, trình độ hung hiểm sẽ cao hơn rất nhiều so với thi thể thông thường, đa phần đều là do bên phía Hình Tam không xử lý được mới chuyển tới bên này.

Mười ngày liên tiếp, hắn đã xử lý khoảng hơn hai trăm tám mươi bộ.

Một bên thiêu thi, một bên ăn uống thỏa thuê, hai bút cùng vẽ.

Khoảng cách giữa Tần Hà và đại mục tiêu Chân nguyên cảnh, đã là gân ngay trước mắt.

Thêm năm sáu ngày nữa là có thể đạt đến.

Thực lực hoàn chỉnh của hắn hiện tại là, nội kình Phàm thể cảnh chín mươi tám tầng, pháp lực Phàm thể cảnh chín mươi hai tầng, kình pháp song tu; Công đức kim thân thập phẩm, công đức hồn thân thập phẩm.

Hơi đáng tiếc là, số lượng thi thể cần thiêu lúc này đã giảm xuống. Khoản ngân tệ kếch xù trong túi cũng đã tiêu xài đi bảy tám phần.

Có điều Tần Hà cũng không sốt ruột, thành Lâm An lớn như vậy, không thiếu cơ hội.

Còn không phải sao, Tần Hà đang chuẩn bị đóng cửa tiệm đi ngủ.

Cách đó không xa liền có một người đi đến, nụ cười trông giống hệt như Hoàng Đại cùng Hoàng Nhị, Tiểu Thất ca, chỗ ta có một vụ làm ăn lớn, muốn mời ngươi làm cùng."

Người tới, chính là Hình Tam.

Từ lần trước, sau khi mời Tần Hà ăn một bữa cơm, Hình Tam đã cảm nhận được Tần Hà không tâm thường, ngay sau đó liền cắt đứt tâm tư làm địch, chấp nhận sự tồn tại của Tần Hà.

"Làm ăn gì?" Tần Hà bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.

Quan hệ cùng hắn và Hình Tam, chính là cái kiểu mặt mũi hòa khí cùng ăn cơm chung, hoàn toàn chỉ là mặt ngoài.

Hình Tam chủ động mời hợp tác, vậy nhất định là có duyên cớ gì đó.

Đúng như dự đoán, Hình Tam nhìn thoáng qua hai bên một cái, nhỏ giọng nói: "Là việc mua bán của Trấn ma tỉ."
Bình Luận (0)
Comment