Chương 688: Cởi quân đánh rắm
Chương 688: Cởi quân đánh rắmChương 688: Cởi quân đánh rắm
Cũng vào lúc này, cái cảm giác đói bụng kinh khủng kia cũng đã nhanh chóng rút đi như nước thủy triều.
Sau khi thư sướng, Tần Hà không khỏi thở dài một hơi.
Sự trừng phạt lớn nhất trong đời không gì có thể vượt qua được đau đớn và đói khát, mỗi ngày đói bụng, thời gian trôi qua cực kỳ khổ sở.
Ma công luyện thành, cực nhiều lợi ích.
Nhưng cũng có chuyện xấu.
Nuốt trực tiếp xuống bụng hơn trăm viên nội đan, Tần Hà không những không bị nổ tung thân thể mà chết, trái lại còn luyện hóa ra được một số lượng nguyên lực tinh thuần rất lớn, đây đã có thể coi là nghịch thiên.
Nếu còn không thải ra chút gì, cái này đã không gọi là ma công, mà là vô thượng thần công.
Suy cho cùng thì mỗi một viên đội đan đều có chứa một vài thứ không thể luyện hóa được, dù là mỗi viên chỉ có một chút xíu ít ỏi thì tụ tập lại, cũng là một số lượng khá lớn.
Phải biết, cho dù là lão quái Đạo cung cảnh cũng không dám trực tiếp nuốt nội đan của Chân nguyên cảnh, cùng lắm thì cũng chỉ có thể nuốt một viên nội đan của Phàm thể cảnh, mà đó còn phải là dưới tình huống cẩn thận từng ly từng tý, không phải thiết yếu thì đánh chết cũng không động vào.
Về phần biểu hiện của chuyện xấu sao.
Tần Hà chỉ cảm thấy bụng dưới trầm xuống, cơ vòng liền nghênh đón sức kéo đã lâu không thấy. Cỗ sức kéo này tới vô cùng hung mãnh, đến mức Tần Hà thậm chí còn cảm giác được một cơn đau đớn truyền tới từ bụng dưới.
Đây là... Cơ vòng muốn thoát khít
Tần Hà kẹp lại hai chân, ý đồ chống cự, nhưng không đến thời gian ba hơi thở, hắn đã đầu hàng.
Sức kéo đột phá giá trị giới hạn.
Không thả không được!
Ngay sau đó, hắn vội vàng cởi quân.
"Phốc phốc phốc phốc phốc - - - "
"Chi chỉ chỉ chỉ - - ˆ
"Da da da da da - - ˆ
Một cái rắm vô cùng dài vô cùng dài vô cùng dài cuộn trào mãnh liệt mà ra, phát ra đủ các loại âm điệu, hung mãnh vô song, dời núi lấp biển, thế không thể đỡ, quét ngang ngàn quân, ...
Cái rắm này, kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Cái rắm này, thúi không ngửi nổi.
Cái rắm này, ngay cả Thanh Ngưu Đại Tiên đều sợ khiếp vía.
Đám người ở bên trong cửa chữ Hợi chỉ nghe thấy tiếng vang liên tiếp truyền đến, ngay sau đó một cỗ sóng khí liền cuồn cuộn tuôn đến mỗi một chỗ ngóc ngách, nhanh chóng quét ngang toàn bộ nơi này.
Ngưu Thừa An bị dọa giật mình, nhanh như tia chớp túm lấy trường đao bên cạnh vung lên, gâm thét: "Yêu nghiệt to gan, dám gây sóng gió nhưng tại sao không hiện thân!" "Tập hợp, trảm yêu!"
"Mau đến!"
Đám người còn lại của Trấn ma ti cũng dồn dập nhảy bật lên chuẩn bị chiến đấu, tất cả đều mở to hai mắt ra quan sát xem "yêu vật" bên trong sóng khí là gì.
Nhưng mà, bên trong không có thứ gì cả, chỉ có một đám "bụi mù” màu nâu vàng cuồn cuộn xông đến.
"Ào ào ào -"
Rất nhanh, bụi mù đập vào mặt, quét sạch tất cả, đất đá bay mù trời.
Rồi sau đó, bọn họ liền ngửi thấy một mùi hôi thối.
Thối đến mức như là bị dúi đầu vào hố phân, cho dù có nín thở thì cái mùi đó vẫn có thể tận dụng mọi cơ hội để chui vào, năm viên ngăn cản.
"Qe _"
Cơ Đại Nhãn là kẻ đầu tiên nôn.
Mắt gà chọi y, khứu giác trời sinh đã nhạy bén hơn so với người khác.
"Qe _"
Ngay sau đó là Ngưu Thừa An.
Không có cách, ai bảo y đứng ở phía trước nhất chứ.
Rồi sau đó, tất cả mọi người đều nôn.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu chạy, đâm quàng đâm xiên.
Thối như vậy đã không thể nói là xộc lên óc, mà phải gọi là đâm thẳng vào tận linh hồn. Ngưu Thừa An Dũng tuyên cảnh cũng chỉ chịu được hơn Cơ Đại Nhãn Chân nguyên cảnh hai hơi thở.
Mà cái này còn không chỉ thối, còn cay mắt.
Một đám người cho dù là bị yêu ma truy sát cũng chưa từng chật vật đến thế, bị mùi thối hun đến vừa ói vừa phun, nước mắt chảy ròng.
Đợi đến lúc bọn họ xông ra khỏi cửa chữ Hợi thì đã không còn ai có thể đứng thẳng nữa.
Đều phải vịn tường.
Không có cách, tạp chất mà ngay cả Thôn thiên ma công cũng không thể tiêu hóa được, sao có thể là tạp chất bình thường chứ?
Nếu đã không bình thường, vậy thì không phải chỉ cần nín thở là có thể ngăn trở được.
"Ngưu đại nhân, yêu quái gì... Sao lại... Thúi như vậy, ọe - -' Có tên thủ hạ nhân lúc tạm hoãn trong cơn nôn mửa, hỏi Ngưu Thừa An.
Ngưu Thừa An: "Không biết, ọe -"
"Có phải là con chồn hôi tinh kia không, ọe -"
"Có thể là, ọe -"
"Mọi người đã ra hết chưa, ọe -"
"Toàn bộ người của nha ti đều đã đi ra... Thợ thiêu thi không có, ọe -"
Một đám người vừa nói vừa nôn, qua hồi lâu mới hòa hoãn lại.
Nhưng vào lúc này, trong cổng tò vò mịt mù đầy chướng khí, lại đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. "Yêu vật!"
Ngưu Thừa An phản ứng đầu tiên, kêu lên.
Toàn bộ người của nha ti đều đã đi ra, thợ thiêu thi thì đều bị nhốt trong lông giam, như vậy thứ còn có thể bước đi trong mùi hôi thối nông nặc như vậy, cũng chỉ còn lại yêu loại.
Ngoại trừ... Tên tiểu tử kia.
Giống như là để nghiệm chứng ý nghĩ của Ngưu Thừa An.
Rất nhanh, trong bụi mù xuất hiện một hình bóng mơ hồ.
Hai chân chạm đất, là người.
Dần dần, hình bóng kia càng lúc càng rõ ràng, đúng là người không sai.
Hoa Anl
Thực sự là tiểu tử kia.
"Ngươi không có chuyện gì?" Sắc mặt Ngưu Thừa An tràn đầy nghi ngờ.
Nhiều người như vậy vừa nôn vừa ói, tất cả đều bị hun đến chật vật không chịu nổi, duy chỉ có tên Hoa An này vẫn có thể bước từng bước đi ra, thậm chí còn không cần vịn tường.
"Ta không sao." Tân Hà nhếch miệng nở nụ cười, nhưng nụ cười này, trông thế nào cũng đều có chút cương cứng, chỉ thấy khuôn mặt vàng như nến của hắn đang co quắp lại, mái tóc trên đầu cũng có dấu vết cuộn lên, nước mắt nước mũi chảy ròng, trông cũng không tốt hơn đám người Ngưu Thừa An là mấy.
"Thật sự không sao hả?" Ngưu Thừa An có hơi không phục.
"Không sao." Tần Hà lắc đầu, nhưng vừa nói xong thì sắc mặt hắn cũng thay đổi, vội vàng đỡ lấy tường,'Qe - ọe -"
Toàn bộ nước trà vừa mới uống vào, đã trả ra hết toàn bộ.
Lúc này thật sự không phải là Tân Hà đóng kịch, mà là thực sự thối, thối đến ngay cả hắn cũng không thể chịu nổi.
Cái rắm cô đọng tạp chất của hơn trăm viên nội đan, ngay cả tóc cũng bị hun đến cuộn lên.
Chuyện hắn làm chính xác nhất, chính là trước khi thả rắm đã cởi quần ra.
Bằng không, cho dù là quần nhuyễn giáp được dệt từ ô tàm ti cũng nhất định sẽ nứt toác thành tám mảnh.
Đám người Ngưu Thừa An vừa thấy Tần Hà nôn ra, lại chợt cảm thấy trong bụng nổi lên một trận dời sông lấp biển, cũng thi nhau nôn mửa theo sau. ...