Chương 689: Lương Hằng Sĩ
Chương 689: Lương Hằng SĩChương 689: Lương Hằng Sĩ
Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên đã làm cho Trấn ma ti chấn động.
Vòng xoáy mây đen trên bầu trời hạ xuống, giương cung mà không bắn, đã sớm khiến cho các phương thế lực chú ý, đến hiện tại ở bên trong Trấn ma tỉ, lại xuất hiện thêm biến cố lớn như vậy.
Toàn bộ cửa chữ Hợi đều bị nhấn chìm trong một mùi hôi thối không biết từ đâu xuất hiện.
Một trong một ngoài, lãnh đạo phía trên của Trấn ma ti có không muốn chú ý cũng không được.
Không biết là bên ngoài truyền lời như thế nào, sau đó Trấn ma ti đã đến tổng cộng bốn đợt sóng.
Đợt sóng đầu tiên là Đô úy, là lãnh đạo trực tiếp, Ngưu Thừa An đứng thẳng mà nói chuyện.
Đợt thứ hai là Phó đô thống, Ngưu Thừa An hơi khom người nói chuyện, cẩn thận từng ly từng tí.
Đợt thứ ba là Đô thống, Ngưu Thừa An cúi thấp người nói chuyện, đến thở mạnh cũng không dám.
Về phần đợt thứ tư, Ngưu Thừa An là quỳ nói chuyện, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng.
Người tới mặc một thân áo tím, đầu đội tử kim quan, áo khoác dài hoàng tộc, uy thế bức người.
Không phải là ai khác, chính là Tử Y Hầu.
Thống lĩnh tối cao của Trấn ma ti có danh hiệu Trấn ma soái, là một trong những cường giả mạnh nhất của đế quốc Đại Cảnh, nhưng Trấn ma soái đã nhiều năm không nghe sự vụ cụ thể của Trấn ma tỉ, hơn nữa cũng không rõ hành tung.
Sự vụ ngày thường của Trấn ma ti đều do tam đại Đô thống Trấn ma tỉ thương nghị rồi đưa ra quyết định.
Tử Y Hầu chính là một trong tam đại Đô thống đó, cũng nhờ vào thân phận hoàng tộc của mình mà y có thể áp chế được hai đại thống lĩnh còn lại.
Nhưng... Cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trấn ma ti mấy ngàn năm cơ nghiệp, cho dù là hoàng tộc, cũng chỉ có thể áp chế.
Mà người Ngưu Thừa An thật sự sợ, chính là một lão giả áo đen bên người Tử Y Hầu.
Khuôn mặt lão giả gây gò, hai mắt hung ác nham hiểm, môi mỏng, vừa thấy liền biết đây không phải là loại người dễ phục vụ.
Mà thân phận của ông ta, lại càng dọa người hơn.
Gia chủ Lương gia - một trong tứ đại thế gia, cường giả Đạo cung cảnh, Lương Hằng Sĩ.
"Lương lão, ngài xem chuyện này -" Một vị cường giả như vậy, cho dù là Tử Y Hầu cũng phải hết sức khách khí.
"Vào xem rồi nói sau." Lương Hằng Sĩ nói.
"Mời ngài -" Tử Y Hầu gật đầu.
Lúc này, mùi hôi thối theo thời gian trôi qua đã dần tiêu tán, thế là một đám người tràn vào cửa chữ Hợi.
Trong cửa chữ Hợi lúc này đã là hoàn toàn yên tĩnh, yêu loại không còn động tĩnh, đám thợ thiêu thi bên trong lồng giam, cũng là im hơi lặng tiếng.
Ngưu Thừa An phái người xem xét, bất kể là yêu loại hay là thợ thiêu thị, tất cả đều là sắc mặt vàng như nến, hai mắt trắng dã.
Cũng may là cái mùi kia cực thối, nhưng cũng không lấy mạng người, bọn họ chỉ là bị hun đến hôn mê bất tỉnh.
Ngưu Thừa An dùng nước kích thích mới khiến bọn họ tỉnh lại.
Sau đó chính là dò hỏi, hỏi xem có ai trông thấy hoặc nghe thấy cái gì dị thường hay không.
Về kết quả, tất nhiên là hỏi gì cũng không biết.
Mùi hôi thối mãnh liệt quét ngang qua, dùng không đến thời gian hai hơi thở đã quét ngã bọn họ.
"Lương lão, ngài xem chuyện này..."
Tử Y Hầu nhíu mày, tuy nói Trấn ma ti đầy chuyện tà môn dị thường, nhưng kết hợp với vòng xoáy hạ xuống ở bên ngoài lúc này, sự dị thường của cửa chữ Hợi lại trông có vẻ hết sức bắt mắt.
"Toàn bộ thợ thiêu thi đều ngất đi sao?" Lương Hằng Sĩ thuận miệng hỏi một câu.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người "soạt" một cái, đồng loạt nhìn về phía Tần Hà đang ngoáy mũi ở đằng sau.
Động tác của Tần Hà lập tức cứng đờ, nghĩ thâm, các ngươi có cân hành động chỉnh tề như thế không?
"Có chuyện gì vậy? Tử Y Hầu hỏi Ngưu Thừa An.
"Hắn tên là Hoa An... Lúc đó đang đi vệ sinh, cho nên không nhốt ở trong lồng giam." Ngưu Thừa An trả lời, sau đó một năm một mười nói đại khái qua một lượt về tình huống của Tần Hà.
Kết quả, chính là Lương Hằng Sĩ cùng Tử Y Hầu đều mang vẻ mặt kinh ngạc đi dò xét Tân Hà.
"Ngươi đã đốt đi hơn trăm bộ thi thể?" Tử Y Hầu dò hỏi.
"Đúng vậy." Tần Hà gật đầu.
"Ngươi còn tự mình đi ra ngoài?" Tử Y Hầu lại hỏi.
"Đúng vậy." Tần Hà vẫn gật đầu.
"Có phát hiện cái gì dị thường hay không?”
"Hoàn toàn không có." Tần Hà lắc đầu một cách vô cùng dứt khoát.
"Nói láo." Lúc này, Lương Hằng Sĩ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Hà, một tia khí cơ Đạo cung cảnh bắn ra, bao phủ lên thân thể Tần Hà.
Tần Hà lập tức cảm thấy hai vai mình trầm xuống, suýt nữa đầu gối đã bị ép gập mà quỳ xuống đất.
Tia khí cơ kia vừa cực kỳ ngang ngược mạnh mẽ lại vừa bén nhọn, giống như một lưỡi dao hơi sương.
Nhưng Tần Hà không có chống cự, mà để mặc cho tia khí cơ kia tùy ý đè ép, đồng thời cũng giả bộ như đang chống cự một cách hết sức khó khăn.
Suy cho cùng, mình vẫn đang là Phàm thể cảnh, nếu có thể chống cự được nó thì nhất định sẽ lộ tẩy.
"Khai báo đúng sự thực!"
Tử Y Hầu không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn truy hỏi theo lời nói của Lương Hằng Sĩ.
"Khai... Khai báo cái gì?" Tân Hà tỏ vẻ sợ hãi hỏi lại. "Ngươi cũng chỉ là một tên Phàm thể cảnh, làm sao có thể chống cự cái mùi hôi thối kia xâm nhập?" Lương Hằng Sĩ ép hỏi.
"Ta bịt mũi lại, không hít thở thông khí." Tần Hà bịa chuyện, trong lòng còn lẩm bẩm một câu: "Nhưng phía sau thông khí, còn thông khí vô cùng sảng khoái."
Lương Hằng Sĩ nhíu mày, cái tên thợ thiêu thi này mang đến cho ông ta một cảm giác, vô cùng kỳ lạ.
Bình tĩnh, miệng lưỡi trơn tru, điểm mấu chốt hơn là, trong ánh mắt không hề có một tia sợ hãi, con người có thể làm ra vẻ mặt tươi cười, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, nhưng ánh mắt lại rất khó gạt người.
"Kéo xuống, đánh!"