Chương 690: Ta có lời muốn nói
Chương 690: Ta có lời muốn nóiChương 690: Ta có lời muốn nói
Người của Trấn ma ti vừa nghe vậy thì chỉ hơi thoáng sửng sốt một chút liền đồng loạt xông tới Tần Hà.
Tức thì có không ít ánh mắt nhìn về phía Tần Hà, đã mang theo một tia thương hại nồng đậm.
Cường giả Đạo cung cảnh nắm quyền sinh sát trong tay, một câu liên có thể định đoạt sống chết của người khác, vừa "kéo" vừa "đánh, thái độ của Lương Hằng Sĩ đã biểu lộ hết sức rõ ràng.
Không quan tâm là Tần Hà có nói láo hay không, nhưng nhất định là hắn chết chắc rồi.
Rất nhanh, Tần Hà đã bị hai tên duệ sĩ Chân nguyên cảnh của Trấn ma tỉ giữ chặt hai tay.
Đáng thương Tần Hà, ngón tay hắn đang ngoáy mũi còn chưa rút ra, thoáng cái đã bị túm lấy tay, suýt chút nữa đã bị rạch rách luôn cả mũi.
Đôi mắt hắn lập tức trừng lớn.
Ôi mẹ nó cái lão bức trứng, chưa nói được hai câu ngươi đã muốn đánh ta?
Đạo cung cảnh giỏi lắm hả?
"Khoan đã... Ta có lời muốn nói." Tân Hà vội vàng hô ngừng.
Nhưng mà Tần Hà chỉ là một tên thợ thiêu thi nho nhỏ, thấp cổ bé họng, hai tên duệ sĩ chỉ coi hắn là một con kiến hôi đang gào thét, cho nên không hề dừng lại chút nào mà vẫn kéo Tần Hà ra bên ngoài.
Nếu cường giả Đạo cung cảnh không rút lại lời nói, ai dám dừng lại chứ? Nhưng lúc này vẫn còn Tử Y Hầu lên tiếng, y chỉ vào Tần Hà nói: "Có chuyện mau nói!"
Hai tên duệ sĩ lúc này mới dừng lại.
Tân Hà thoáng giấy giụa, hai cánh tay đang bị giữ chặt đã rụt trở về.
Động tác này khiến hai tên duệ sĩ ngẩn người, bởi vì bọn họ sử dụng lực vô cùng lớn để tóm lấy Tần Hà, lực mạnh đến gần như có thể nhấc cả hắn lên, còn ấn trụ khớp tay.
Đừng nói là một tên Phàm thể cảnh, chính là có thực lực cao hơn bọn họ, thì cũng không thể dễ dàng tránh thoát được.
Nhưng Tần Hà lại có thể tránh thoát, cảm giác như là cánh tay Tần Hà đột nhiên biến thành cá chạch, trơn mềm mà trượt ra ngoài.
Chi tiết này, tất nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt của Lương Hằng Sĩ cùng Tử Y Hầu.
Khóe miệng Lương Hằng Sĩ giương lên một tia cười lạnh: "Một Phàm thể cảnh nho nhỏ, thế mà lại học xong súc cốt thuật, hừ hừ, nếu ngươi định cầu xin tha thứ thì khỏi cân mở miệng, lão phu bình sinh ghét nhất kẻ hèn nhát luôn cầu xin tha thứ."
"Cửa chữ Hợi đã xảy ra sự kiện linh dị." Tân Hà lớn tiếng đáp lại, đồng thời trong lòng thấy hơi ngứa răng.
Bản đại tiên khiêm tốn chỉ là vì không muốn dính phiên phức lên người, cũng không phải là để các ngươi bắt nạt ta.
Chờ đi, xem ta chơi đùa chết cái lão bức trứng nhà ngươi như thế nào.
"Sự kiện linh dị?"
"Shhh..." Lời này vừa ra, đám người đồng loạt hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Hai chữ "linh dị" đã trở thành từ mà mọi người vừa nhắc đến đã phải biến sắc, kể từ sau khi toàn thành trải qua trận siêu cấp đại khủng bố vào ngày Tiết xuân hàn, nó đã một lần nữa nâng sự sợ hãi của mọi người đối với linh dị lên một tâng cao mới.
Tần Hà há miệng liền nói rằng cửa chữ Hợi này xảy ra sự kiện linh dị, lập tức khiến cho những người ở đây cảm thấy nhiệt độ chung quanh trực tiếp rơi vào hầm băng.
Nếu bàn ra thì cứ cách một khoảng thời gian, Trấn ma ti đều sẽ xảy ra sự kiện linh dị, suy cho cùng nơi này vẫn luôn tràn ngập oán khí cùng lệ khí, mây đen bao phủ quanh năm, là môi trường thích hợp sinh ra sự kiện linh dị.
Có đôi khi mấy năm mới xuất hiện một lần, có đôi khi vài tháng sẽ xuất hiện một lần, sự kiện linh dị lần trước xảy ra ở trong Trấn ma ti, đã cách hiện tại hơn một năm.
Nhưng có một điểm giống nhau là, mỗi một lần sự kiện linh dị xảy ra, đều sẽ chết người.
Hơn nữa nếu vận khí không tốt, thì sẽ chết vô cùng nhiều người.
Trấn ma tỉ còn căn cứ theo số người chết và mức độ kinh khủng của sự kiện linh dị mà bình xét cấp bậc:
Dưới mười người tử vong, là sự kiện linh dị cỡ nhỏ, nếu có cường giả Dũng tuyền cảnh tử vong, tăng thêm một cấp.
Năm mươi người trở lên tử vong, là sự kiện linh dị lớn, đồng thời nếu có hai tên Dũng tuyền cảnh tử vong, tăng thêm một cấp.
Một trăm người trở lên, là sự kiện linh dị cấp khủng bố, đồng thời nếu có cường giả Luân hải cảnh tử vong, tăng thêm một cấp. Hai trăm người trở lên, là sự kiện linh dị cấp đại khủng bố, đồng thời nếu có hai tên cường giả Luân hải cảnh tử vong, tăng thêm một cấp.
Năm trăm trở lên hoặc có cường giả Đạo cung cảnh tử vong, là sự kiện linh dị siêu cấp khủng bố.
Trong khoảng năm mươi năm qua, Trấn ma ti tổng cộng đã xảy ra chín lần "Sự kiện linh dị đại khủng bố" với trên hai trăm người tử vong, trung bình năm đến sáu năm một lần.
Đối với Trấn ma ti mà nói, mỗi một lần sự kiện linh dị xảy ra, đều là một kiếp nạn.
Không có ai biết rõ sự kiện linh dị là lớn hay nhỏ, có một vài sự kiện linh dị còn có tính chất mê hoặc cực lớn, ban đầu thì vô cùng ôn hòa, chỉ là cách mười này nửa tháng mới có một người tử vong, nhưng đột nhiên đến một ngày nào đó lại quét sạch một nửa Trấn ma ti, biến đổi thành sự kiện linh dị đại khủng bố.
Trấn ma tỉ thậm chí còn có thể bị tổn thương nguyên khí vì điều này.
Cho nên lời nói của Tần Hà, liền giống như là một quả bom, hơn nữa, còn là một trái bom cực lớn.
Cho dù là Lương Hằng Sĩ cùng Tử Y Hầu, cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
"Tiểu tử, ngươi có biết báo cáo sai sự thật về tình huống nguy cấp là sẽ có kết cục gì không?" Tử Y Hầu khẽ quát.
"Báo cáo sai sự thật vê tình huống nguy cấp, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể chết." Lương Hằng Sĩ thì trực tiếp uy hiếp.
"Thực sự là đã xảy ra sự kiện linh dị, ta tận mắt thấy." Tân Hà nói xong còn trực tiếp giơ hai ngón tay chỉ lên trời thề: "Ta có thể thề với trời, nếu ta nói láo, trời đánh ngũ lôi, thân hồn toàn diệt, chết không yên lành."
Mọi người vừa nghe vậy, sắc mặt lại càng thêm kinh sợ.
Trước mặt mọi người chỉ lên trời phát lời thề độc, là một việc vô cùng kiêng ky, bởi vì Thiên đạo có mắt.
"Ta nhìn thấy một vong hồn, nó đã thi triển thuật đây bụng căng hậu môn, cái luông khí vẩn đục vừa rồi, chính là do nó thả ra." Tần Hà bắt đầu nói nửa thật nửa giả.
Dù sao thực sự có xảy ra sự kiện linh dị là được, phát thê độc một chút không thành vấn đề.
"Thuật đây bụng căng hậu môn?" Sắc mặt Tử Y Hầu tràn đầy vẻ nghi hoặc.
"Chính là... Đánh rắm." Tần Hà chân thành nói.
"Ngươi nói, cái khí vừa rồi kia, là rắm?" Lúc này, Ngưu Thừa An không nhịn được mà chen vào hỏi một câu.
Tần Hà trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy."
Câu trả lời này vừa ra, đám người bị gặp tai họa vừa rồi lập tức lại cảm thấy dạ dày cuộn trào, cơn buồn nôn dâng lên.
"Nói xằng nói bậy, vậy vong hồn linh dị kia ở đâu, ngươi làm sao có thể trông thấy vong hồn?" Lương Hằng Sĩ híp híp mắt, ông ta vẫn luôn cảm thấy toàn thân cái tên tiểu tử trước mặt này đều lộ ra vẻ không thích hợp.
"Ta đây là thiên phú, thiên phú của thợ thiêu thi." Tân Hà trả lời với vẻ mặt tự tin, sau đó giả bộ nhìn quanh tìm kiếm rồi đột nhiên vươn tay chỉ vào một góc cách đó không xa, kêu lên: "Nó ở kia kìal"
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn vê phía mà Tần Hà chỉ, nhưng mà mặc kệ mọi người căng mắt ra nhìn thế nào, cũng không thể trông thấy thứ gì ở nơi đó cả.
Tiếp đó ngón tay Tần Hà lại bắt đầu di chuyển, tiếp tục hô: "Không tốt, nó... Nó đến đây, nó đến..."
Cuối cùng ngón tay hắn dừng lại trên người Lương Hằng Sĩ,'Nó... Nó đang thi pháp với ngài!"
Cũng vào lúc này, Vô ảnh thủ của Tần Hà điên cuồng phát động, bắn biu- biu- biu- vê phía Lương Hằng Sĩ.
Thuật đánh rắm +1
Thuật đánh rắm +2
Thuật đánh rắm +3... .
Thuật đánh rắm +99...
Thuật đánh rắm + 666