Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 699 - Chương 699: Biết Quá Nhiều Thì Không Tốt

Chương 699: Biết quá nhiều thì không tốt Chương 699: Biết quá nhiều thì không tốtChương 699: Biết quá nhiều thì không tốt

"Ngụy thần?!"

Tần Hà lập tức sững người.

Một từ rất quen thuộc.

Ở thế giới Đông thổ, Ngụy thần chính là từ dùng để chỉ đám người tu luyện còn sống sót sau khi cổ Thiên đình sụp đổ, vì để kéo dài hơi tàn mà tự chém một đao kia.

Đám kia, tên nào cũng là ngoại hình tiêu tụy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đem hết sức lực còn sót lại để cướp đoạt khí vận của thế giới Đông thổ để duy trì sự sống, vì thế mà không tiếc sinh linh đồ thán.

Thế giới Đông thổ trở thành quá khứ, cái từ này cũng dần dần phủ bụi dưới đáy lòng Tần Hà.

Vạn vạn chẳng thể ngờ rằng, hôm nay hắn lại nghe một yêu loại nhắc tới, hơn nữa còn là dùng để gọi mình.

"Ngươi... Tại sao gọi ta là Ngụy thân?" Tần Hà nghi ngờ hỏi.

Viên hầu già trông thấy Tần Hà dừng lại, ánh mắt dần dần trở nên u ám, chậm rãi nói: "Bởi vì ngươi đánh cắp công đức thế gian, thăm dò thần cách, chính là không có chính quả, tất nhiên là Ngụy thần."

Lời này vừa ra, ánh mắt của Tần Hà nhìn về phía viên hầu già không khỏi thay đổi.

Cái con viên hầu già này, có chút bản lĩnh, lại có thể nhìn thấy công đức trên người mình.

Tần Hà híp híp mắt, lại truy vấn: "Vậy ngươi còn nói ta là người ngoại vực, như thế nào là ngoại vực?"

"Ngoại vực chính là bên ngoài vực này." Khóe miệng viên hầu già hơi giương lên, nói tiếp: "Về phần rốt cuộc đó là nơi nào, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, cần gì phải nói lời thừa chứ?”

"Ha ha -" Tần Hà không khỏi bật cười, cười cười, nụ cười dân dần đã trở nên lạnh lẽo,'Đúng không, biết quá nhiều, không phải là chuyện gì tốt đâu, ngươi thấy sao?"

Thực ra Tần Hà cũng không quá để tâm tới chuyện mình có phải là Ngụy thân hay không, từ đâu tới đây.

Nguy thần chỉ là một cách gọi, thế giới Đông thổ còn gọi 'Dã tiên" đấy, xét về ý nghĩa thì cũng không khác biệt gì mấy.

Về phần đến từ ngoại vực, đường đi tới có nhiều người đi cùng như vậy, bí mật này cũng sẽ có thể bị bại lộ trong tương lai, cho nên cũng không có vấn đề gì.

Vấn đề là ý đồ của con viên hầu già khi nói ra điều này, nó cố ý khơi gợi lên hứng thú của mình với nó.

Lời này của Tần Hà rất có ý uy hiếp, khiến viên hầu già hơi biến sắc.

Suy cho cùng, uy hiếp này, cũng không phải là nói đùa.

Tần Hà có thể chơi trò "tự nguyện qua đời", như vậy cũng có thể chơi "Cưỡng ép qua đời”, rất linh hoạt.

Tần Hà thấy viên hầu già đứng sững ở đó, liền lại quay người rời đi.

Hắn không muốn hỏi rõ con viên hầu già này có ý đồ gì, dù sao nó đã bị giam lại, nếu thực sự có ý đồ hay là mưu tính gì, vậy thì phải bớt thừa nước đục thả câu. Bản đại tiên hiện tại đang rất bận rộn, không có thời gian thừa để chơi trò bí hiểm với ngươi.

Viên hầu già cũng không còn dây dưa Tần Hà nữa, sự khôn khéo trong ánh mắt dần dần hóa thành mê man, rồi cuối cùng nó trở nên trầm mặc, không tiếp tục bắt chuyện nữa.

Rõ ràng, vẻ hay nói chuyện của nó là giả vờ.

Bị giam giữ và đòi lấy trong thời gian dài, dù là yêu loại hoạt bát đến thế nào, cũng sẽ trở nên trâm mặc ít nói.

Sau đó Tần Hà lại tới tới lui lui đi ngang qua viên hầu già rất nhiều lần, viên hầu già cũng lại mấy lân muốn nói lại thôi.

Cuối cùng qua một hồi lâu sau.

Nó lại gọi Tân Hà một lần nữa.

"Rốt cuộc... Ngươi muốn nói cái gì?" Tần Hà dừng bước lại, cũng muốn nghe thử ý đồ của nó một chút.

"Có thể thả ta ra ngoài hay không, ta không muốn chết già ở nơi này." Ánh mắt hơi đục ngầu của viên hầu già nhiễm lên một tia cầu xin và mong đợi.

"Ta có thể, nhưng ta không phải là thánh mẫu." Tần Hà lắc đầu một cách kiên quyết.

Buồn cười, trong hai mươi bốn tiếng, có đến hơn phân nửa số yêu loại đã xin mình thả cho chúng nó một con đường sống.

Nếu đồng ý một, có thể đồng ý hai.

Nếu đồng ý với tất cả, dịch vụ này sao còn có thể tiếp tục được nữa.

Đốt xong Dũng tuyên cảnh còn có Chân nguyên cảnh, đốt hết Chân nguyên cảnh, Phàm thể cảnh cũng có thể đốt, dù sao thịt muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, đúng không.

Một câu, đã lập ra quy củ, không thể làm trái.

"Thực ra ta cũng không hề sợ hãi cái chết, ta chỉ là muốn trở về nhìn một chút, gặp đám đồ tử đồ tôn của ta, ta đã hứa với chúng nó là sẽ quay về." Trong mắt viên hầu già tràn đầy thất vọng, châm chậm nói.

"Chỉ như vậy?" Tân Hà vừa nghe vậy thì không khỏi lắc đầu.

Cảm thấy ánh mắt nó rất chân thật, hóa ra đúng là rất chân thành, nhưng kết quả... lại là đi về để gặp đồ tử đồ tôn một chút?

Lý do yếu nhược đến phát nổ.

Các yêu loại khác đều là trên có mẹ già tám mươi, dưới có trẻ nhỏ nằm trong tã, trong nhà còn tào khang nằm trên giường.

Nói đến chỗ xúc động, đó là nước mắt nước mũi giàn dụa.

Đến lượt ngươi, đồ tử đồ tôn, muốn đi về nhìn xem một chút?

Nhìn xem, nhìn cái quần què.

Tần Hà thực sự không hứng thú để ý đến nó nữa, trực tiếp rời đi.

Viên hầu già thấy không thể thuyết phục được Tần Hà, thở dài một tiếng, rời khỏi cửa lồng giam, chậm chạp đi vào trong bóng tối ở chỗ sâu nhất cuối lông giam, hóa thất vọng thành một câu thấp giọng nỉ non: "Mùa xuân đến, hoa trên Hoa quả sơn, chắc hẳn là rất đẹp nhỉ"

Lúc này Tần Hà đã đi vượt qua lồng giam, nhưng vừa nghe lời này, hắn liền nhanh như chớp quay người trở lại, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía viên hầu già trong bóng tối,'Ngươi vừa mới nói chỗ nào?"
Bình Luận (0)
Comment