Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 701 - Chương 701: Ngươi Là Đại Thánh Hả?

Chương 701: Ngươi là Đại Thánh hả? Chương 701: Ngươi là Đại Thánh hả?Chương 701: Ngươi là Đại Thánh hả?

"Hây - Đậu xanh, đây là Ngụy Vũ à?" Vương Thiết Trụ quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Tìm tìm kiếm kiếm, tìm tìm kiếm kiếm hơn nửa năm mà không thu hoạch được gì, cuối cùng thì hiện tại cũng đã gặp được người quen, mặc dù không phải là gia.

Nhưng mà... Dù sao đây cũng là cái nôi của gia nha.

Nếu nói rằng không kích động thì đó là giả.

"Là hắn là hắn, chính là hắn!"

Lamborgh vội vàng nói, nếu bàn về mức độ quen thuộc với Ngụy Vũ, thì nó hơn Vương Thiết Trụ nhiều.

"Hắn... Lưu lạc thanh lâu, làm nam linh?" Vương Thiết Trụ nhìn bức họa to lớn đang dần được vuốt phẳng, trợn mắt há hốc mồm.

Trong bức tranh kia, Ngụy Vũ mày như xuân, mắt chứa mị, tay còn vểnh lên hoa lan chỉ mà cho dù là hoa khôi cũng phải than thở không bằng.

Trông không có chút vẻ dương cương nào, tất cả đều là vẻ son phấn.

"Hắn làm như vậy, có hơi sa đọa thì phải?" Lúc này Lamborgh cũng đã thấy rõ toàn cảnh, phì mũi tức giận nói.

"Nào chỉ là sa đọa chứ, hắn đây là làm nhục thanh danh của gial"

"Còn làm nhục thanh danh môn đồ Thanh ngưu chúng ta, nếu gia biết được hắn ở thanh lâu làm thỏ tướng công, nhất định sẽ trục xuất hắn ra khỏi môn hộ." Vương Thiết Trụ lòng đầy căm phẫn nói.

Môn đồ Thanh ngưu thần thánh cỡ nào, Thanh Ngưu Đại Tiên thánh minh như thế nào, phổ độ chúng sinh ra sao.

Kết quả lại ra cái thứ đồ này?

"Làm sao bây giờ?" Lamborgh hỏi.

"Còn có thể làm sao được, trói người!!" Vương Thiết Trụ xoay người xuống bò, cắn răng nói: "Liêm sỉ cái nồi đen của gia, do chúng ta tới bảo vệ."

"Ra tay thế nào đây?" Lamborgh lại hỏi.

"Ngươi chưa cần ra tay." Vương Thiết Trụ liếc mắt nhìn Lamborgh một cái, nói: "Ngươi ở bên ngoài chờ tiếp ứng là được, cái đầm rồng hang hổ này, để ta tiến vào thăm dò thử sâu cạn thế nào."

Nói xong, Vương Thiết Trụ liền ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước tiến vào Thúy Thanh Lâu.

Lamborgh nhìn theo bóng lưng Vương Thiết Trụ với vẻ mặc ngờ vực, có ý định muốn cùng tiến vào, nhưng cuối cùng cũng không nhấc vó.

Không có cách, nó hóa hình, quá mức qua quýt.

Chín mươi chín phần trăm, hộ vệ trước cửa sẽ không để một con trâu tiến vào thanh lâu.

Bởi vì như vậy... là vô nhân đạo. ...

"Đại... Thánh?!" Trong cửa chữ Hợi, Tần Hà trầm mặc hồi lâu, cẩn thận từng ly từng tý nói ra tên một người đã từng khiến hắn mơ mộng.

Ánh mắt viên hầu già hơi lóe lên một cái, sắc mặt không hiểu.

Tần Hà càng cảm thấy hứng thú, lại hỏi: "Ngươi vừa mới nói, là Hoa quả sơn?”

"Đúng vậy." Con viên hầu già có vẻ hơi cảnh giác, do dự một chút nó mới gật đầu.

"Hoa quả sơn ở đâu?" Tần Hà không kịp chờ đợi mà tiếp tục truy hỏi.

"Một nơi... rất xa rất xa." Viên hầu già trả lời một cách mơ hồ.

Sau đó Tần Hà lại tiếp tục truy hỏi, nhưng viên hầu già lại là hoàn toàn trâm mặc, sự cảnh giác trong ánh mắt đến cuối cùng đã là không thể che giấu.

Tần Hà suy nghĩ một lát, trực tiếp cho nó một câu hỏi nặng ký: "Hoa Quả Sơn, có phải là còn có Động Thủy Liêm hay không?”

Vấn đề này quả nhiên là đủ sức nặng, viên hầu già mặc dù vẫn im lặng như trước, nhưng tia sợ hãi chợt lóe trên mặt nó cùng với đôi đồng tử đột nhiên co rút lại thành lỗ kim, đã bán đứng nó.

Tần Hà lập tức kích động lên, cái này con mẹ nó.

Thật sự là có Động Thủy Liêm?

Tâm trạng của hắn lúc này đã không thể diễn tả thành lời, không dám tin tưởng? Không thể hiểu nổi? Buồn cười?

"Khụ khụ, đừng lo lắng, ta chỉ là tình cờ nghe được có người từng nói về nơi đó mà thôi." Tân Hà ho khan hai tiếng, nhếấch miệng cười, tiếp tục thăm dò: "Cái kia... Ngươi là Đại Thánh hả?"

Lần này, ánh mắt của viên hầu già lại nhiễm lên vẻ nghi hoặc, nói: "Ta... Không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Tần Hà lập tức nhíu mày, thầm suy nghĩ, cái dáng vẻ này có phải không nhỉ?

Không khớp lắm.

Có Hoa Quả Sơn có Động Thủy Liêm, làm sao có thể thiếu Mỹ Hầu Vương được chứ?

Núi không cần cao, có tiên ắt sẽ có tên.

"Cái kia, ngươi có từng đại náo Thiên cung?" Tần Hà đánh vỡ nồi đất hỏi tới cùng.

Ánh mắt viên hầu già vẫn mờ mịt, lắc đầuTa thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, Thiên cung, đó là thân vực phương tây sao?"

Liên tiếp hai câu không biết, không khỏi dao động thiết tưởng của Tần Hà, hơi ngừng một lát, hắn mở ra các loại nhãn thuật, quan sát kỹ trạng thái của viên hầu già.

Đây là một con hầu yêu suy yếu không sai.

Rất suy yếu.

Suy yếu đến mức đã không thể tính là thực lực Dũng tuyền cảnh.

Biểu hiện là dương khí gân như bằng không, chỉ có dáng vẻ già nua thâm trâm, ngay cả hồn khí cùng phách khí cũng là vô cùng suy yếu.

Nếu không quan sát kỹ còn tưởng rằng đã là gân đất xa trời.

Nhưng mà xem tuổi thọ của nó, lại không có dấu hiệu gì là sắp đi đến điểm cuối hay là sắp gặp vận rủi gì.

Có điều đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ, Trấn ma ti chỉ cần vẫn có thể tiếp tục thu hoạch lông nó thì cũng không cần ra tay giết chết nó.

Tần Hà lập tức nhíu mày, cái này con mẹ nó... Rốt cuộc là phải hay không phải đây?

Nếu không phải, Động Thủy Liêm Hoa Quả Sơn, tên địa danh sao trùng khớp như vậy? Nếu phải, vậy thì con viên hầu yêu này không thể gọi là yếu.

Mà phải gọi là yếu đến phát nổ.

Cái gì gọi là Đại Thánh?

Đó là cao thủ cấp thánh, ở phía trên Thần kiều cùng Bỉ ngạn, tiên tiền thánh nhân, có thể dời núi lấp biển, công tham tạo hóa.

Bậc thánh, làm sao lại có dáng vẻ thê thảm đáng thương, chịu sự giam giữ trong cửa chữ Hợi cấp thấp nhất Trấn ma ti, còn cầu cứu mình như vậy chứ?

Sau đó Tần Hà lại thử dò hỏi một vài vấn đề.

Nhưng viên hầu già hoặc là hỏi gì cũng không biết, hoặc là vẻ mặt kỳ lạ cộng thêm cảnh giác nhìn Tần Hà.

Tần Hà bất đắc dĩ, đành phải kết thúc tra hỏi.

Nhưng hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định, suy nghĩ một lát, hắn lại lấy chìa khóa ra mở cửa lồng giam viên hầu, sau đó dưới tiếng thét tràn đầy sợ hãi của viên hầu già, hắn lấy cái xẻng đen ra,Rầm rầm rầm' đập thẳng vào đầu nó ba cái.

Không có cách, hắn thật sự rất tò mò, ngộ nhỡ là phải thì sao?

Đúng không?

Một chuyện thú vị dường nào.

Bỏ qua chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Viên hầu già đáng thương, nó vốn đã suy yếu, cái xẻng đen đập xuống ba lần thì nó không tránh được một lần nào cả, trực tiếp ngã xuống một cách tráng lệ, miệng sùi bọt mép, tròng mắt trắng đều lật ngược lên. Tần Hà thấy thế, lắc đầu, cất xẻng, đi ra ngoài, tiếp tục bận rộn làm việc.
Bình Luận (0)
Comment