Chương 705: Chống đỡ, chúng ta sẽ cứu ngươi
Chương 705: Chống đỡ, chúng ta sẽ cứu ngươiChương 705: Chống đỡ, chúng ta sẽ cứu ngươi
Nếu tâm tình của Ngụy Vũ lúc này thể hiện trực tiếp ở trên mặt, vậy nhất định là cười còn khó coi hơn khóc.
Trong cung!
Ngụy Vũ đại khái có thể đoán được người kia là ai, từ lâu trên phố đã có lời đồn thổi.
Đó là một tên cực kỳ biến thái, tính tình ngang tàng, nếu hơi không cẩn thận một chút, kết cục liền sẽ vô cùng thê thảm.
Gần vua như gần cọp, không quan tâm là thế giới Đông thổ hay là thế giới Thâm Uyên, đều là giống nhau.
Thái Linh Lung thì tất nhiên là rất vui vẻ.
Đại thụ sau lưng sản nghiệp viện quán này, chính là hoàng tộc cùng thế gia.
Có thể phục vụ hoàng tộc, đối với Thái Linh Lung, đối với Thúy Thanh Lâu, đó là chỗ tốt không cần nói cũng biết.
Về phần nguy hiểm thì không phải thứ bà ta lo lắng, sau khi dâng người lên, trong cung sẽ tự có người dạy dỗ y.
Việc thành hay không thành, có lên được long sàng hay không, cũng đã có đám hoạn quan trong cung quan tâm, không có bao nhiêu quan hệ với Thái Linh Lung.
Bà ta lấy được giá tốt là được.
"Tiến vào cung thì hãy hầu hạ cho cẩn thận, khách nhân tùy tiện ban thưởng một chút từ kẽ ngón tay thôi, cũng đủ ngươi hưởng thụ không hết rồi."
Thái Linh Lung cười đến không khép miệng được, đồng thời cũng không có bất kỳ ý định hỏi thăm suy nghĩ của Ngụy Vũ, nói thẳng: "Thời gian không đợi người, hiện tại đi ngay, đừng để cho trong cung sốt ruột chờ lâu."
"Có thể hay không..." Ngụy Vũ theo bản năng muốn kéo dài thời gian.
"Không thể." Nhưng mà hắn chưa nói hết câu thì đã bị Thái Linh Lung mỉm cười cắt đứt một cách dứt khoát, sau đó bà ta liếc mắt ra hiệu với mấy tên hộ viện đằng sau một cái.
Mấy tên hộ viện không nói hai lời, lập tức nhấc Ngụy Vũ lên rồi đưa ra ngoài, sau khi xuống lầu lại nhét hắn vào trong một chiếc xe ngựa, tiếp đó xe ngựa được Thái Linh Lung tự áp giải, mau chóng tiến vê phía Hoàng cung.
Ngụy Vũ tuyệt vọng, thâm mắng Thanh Ngưu Đại Tiên, nếu ngươi còn không xuất hiện, ta sẽ phải vạn kiếp bất phục rồi. ...
Ngụy Vũ không biết là, cảnh tượng hắn bị nhét vào trong xe ngựa, vừa vặn đã bị Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh đang vò đầu bứt tai tránh ở trong một góc nhìn thấy, hai thú đó là mặt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
Chúng nó còn đang động não suy nghĩ tìm biện pháp thì Ngụy Vũ xuất hiện, điệu bộ hay dáng vẻ đều đúng là hắn, hóa thành tro cũng có thể nhận ra.
"Đây là... ông trời hiển linh?" Con bê nghiêng đầu dõi mắt nhìn theo bóng xe ngựa rời đi.
"Ta cảm thấy là gia hiển linh." Vương Thiết Trụ kích động, nói tiếp: "Đây không phải là rất đúng lúc sao, vừa ngủ gật liền có người đưa gối đầu tới, còn cần suy nghĩ cái rắm gì nữa, xông lên, cướp xe!"
"Có cao thủ Luân hải cảnh, chúng ta... !" Con bê hơi do dự. "Không đánh lại thì trốn không được à, liều mạng!" Vương Thiết Trụ khẽ cắn răng hạ quyết tâm.
"Được, ngồi vững!" Con bê không nói thêm gì nữa, lập tức nhấc vó đuổi theo.
Lần này chính là lần ra quyết định mà hai thú đạt thành chung nhận thức nhanh nhất, cơ hội đang ở ngay trước mắt, thoáng cái là sẽ đi qua.
Lúc này con bê xông lên không còn là man ngưu nện đất như trước đó, mà là uyển chuyển như ma mị trong đêm khuya, chở Vương Thiết Trụ nhanh chóng đuổi theo xe ngựa một cách im hơi lặng tiếng.
Đạt đến Dũng tuyền cảnh, con bê đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
Hiểu được đạo lý lén lút vào thôn, không được bắn súng cảnh báo khi đang đánh lén.
Rất nhanh, hai thú đã vọt đến gần xe ngựa.
Vương Thiết Trụ nhanh như tia chớp vung ra một sợi dây thừng, cuốn vê phía chỗ Ngụy Vũ.
Đây chính là Khốn tiên tác mà Tần Hà ban thưởng cho nó dùng để trói thi thể, rất thực dụng.
Dây thừng có mục tiêu chính xác, trong nháy mắt đã phá cửa sổ rồi trực tiếp quấn vào hông Ngụy Vũ, ngay sau đó Vương Thiết Trụ lại ra sức kéo về, Ngụy Vũ liên theo đó mà bay tới.
Một loạt động tác này nói ra thì rất dài, nhưng trong thực tế thì chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhanh đến mức cho dù là Thái Linh Lung với thực lực Luân hải cảnh, cũng không khỏi giật mình không phản ứng kịp.
"Tặc tử ngươi dám!!" Thái Linh Lung không hổ là cường giả Luân hải cảnh, khí tức chấn động một cái.
Xe ngựa ngay lập tức bị chấn vỡ đến chia năm xẻ bảy, cửa bay đằng cửa, bánh bay đằng bánh, bắn ra tứ phía.
Khí tức mạnh mẽ cường hoành khiến cho Vương Thiết Trụ đang ra tay lập tức cảm thấy hít thở không thông, toàn thân giống như bị thứ gì đó đè nặng.
Cũng vào lúc này, Ngụy Vũ đã bị giữ lại.
Hắn Một bên bị Thái Linh Lung giơ tay giữ lại, một bên bị Khốn tiên tác của Vương Thiết Trụ trói, lơ lửng dừng lại ở giữa không trung.
Giờ khắc này, đến phiên Ngụy Vũ cảm thấy chấn kinh cùng không thể tin nổi.
Hắn trợn tròn mắt nhìn con trâu đen kịt đến gân như không phản chiếu ánh sáng ở cách đó không xa, cùng với thiếu niên lưng gù đang lôi kéo sợi dây.
Người quen mà hắn luôn mong ngóng, cứ như vậy đã xuất hiện ngay trước mắt.
Không hề được chuẩn bị trước.
Đột ngột như vậy, bất ngờ như thế đấy.
Tựa như là thiếu nữ gặp được anh hùng trong mộng!"
"Bò vàng, đại vương bát!"
Ngụy Vũ mừng như điên hô lớn, Cứu... Cứu ta, mau cứu tai”
Bởi vì quá mức kinh ngạc cùng kích động nên Ngụy Vũ cũng không phát hiện, hắn xưng hô không ổn. "Các ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám cướp người từ trong tay Thái Linh Lung ta, chán sống rồi!"
Lúc này Thái Linh Lung đã phản ứng lại, chợt bước một bước dài vọt đến Vương Thiết Trụ, giơ tay thành trảo, đánh thẳng vào mặt nó.
"Ông "
Một kích này nhìn như rất chậm, nhưng thực ra tốc độ lại cực nhanh.
Vương Thiết Trụ lấy làm kinh hãi, vội vàng tránh né.
Nhưng cao thủ Luân hải cảnh còn lợi hại hơn rất nhiều so với dự đoán của nó, bất kể là tốc độ hay là uy thế.
Nó đã bị khóa chặt, căn bản là muốn tránh cũng không được.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vương Thiết Trụ chỉ có thể sử dụng ra bản lĩnh giữ nhà.
Quanh thân nó lóe lên một vâng sáng màu vàng, một cái mai rùa to lớn ngay tức thì đã chắn ngang trước người nó.
Mai rùa phòng ngự!
Đây là thần thông thiên phú bản mệnh của Vương Thiết Trụ trực tiếp bị bức ra.
"Bành!"
Dường như là ngay trong nháy mắt mai rùa sáng lên, bàn tay béo mập của Thái Linh Lung cũng đã đến.
Sau một trận nguyên khí nổ vang, Thái Linh Lung vẻn vẹn chỉ là bị chấn lui vê sau một bước.
Mà Vương Thiết Trụ thì là cả người lẫn bò đều đồng thời bị trượt mạnh về phía sau hai mươi mấy bước, mai rùa lập lòe lúc sáng lúc tối, suýt chút nữa đã vỡ nát, trên nên đá xanh còn lưu lại hai dấu móng bò khắc sâu.
Qua một lần so chiêu hết sức ngắn ngủi, song phương đứng vững.
Ngụy Vũ vẫn bị Thái Linh Lung túm chặt trong tay như cũ, hai thú thì đã mất đi tiên cơ, ngay cả Khốn tiên tác cũng không thể không rút về.
"Hóa ra là hai con yêu vật, dám nhân lúc đêm hôm tiến vào thành Lâm An, thật to gan." Thái Linh Lung đánh giá Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh, híp mắt nói.
Hai thú mắt to nhìn mắt nhỏ, lòng đều trầm xuống.
Đã mất đi tiên cơ, nếu còn muốn tiếp tục cướp người thì chính là khó như lên trời.
Mấu chốt nhất là Ngụy Vũ, thế mà lại chỉ có thực lực Chân nguyên cảnh, chẳng thể giúp đỡ được gì.
"Ngụy Vũ, ngươi gặp được gia nhà ta chưa?" Dừng một chút, Vương Thiết Trụ đi thẳng vào chủ đề, không cứu được người, vậy thì...
"Không có.
Ngụy Vũ lắc đầu theo bản năng, hắn quả thực là chưa gặp được, lúc xảy ra sự kiện linh dị, hắn mất hồn nên không rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Nhưng chưa gặp được thì không có nghĩa là hắn không biết tin tức gì cả, song ngay vào lúc hắn đang định nói thêm chút gì, thì chuyện khiến trong lòng hắn có ngàn vạn con lạc đà Alpaca phi nước đại chạy qua đã xảy ra.
Không biết đại vương bát đã nói gì với con bò kia, mà ngay sau đó con bò kia đã lập tức quay đầu nhanh chân chạy đi.
Tốc độ đó, phải nói là lao nhanh như gió. Vậy mà... Lại chạy rồi. Cuối cùng chỉ còn có một câu nói vọng lại: "Ngụy Vũ ngươi chống đỡ, chúng ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi!"