Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 704 - Chương 704: Ra Ngoài Tiếp Khách

Chương 704: Ra ngoài tiếp khách Chương 704: Ra ngoài tiếp kháchChương 704: Ra ngoài tiếp khách

"Đừng giãm -"

"Ai nha... Con bò cày chết tiệt nhà ngươi, bản quy tiên nhân liều mạng với ngươi!"

"Trả tiền ta đi!"

"Hoắc _"

"Ai nha - "

"Ha - "

"Ngaol"

"Khoan đã, ta đã nghĩ ra một cách hay."

Ban đầu Vương Thiết Trụ còn định phản kháng một chút.

Nhưng đáng tiếc là nó đã bị con bê nắm được lợi thế chiếm mất tiên cơ, dưới móng bò điên cuồng công kích, nó chỉ có thể xin dung thứ.

Những thứ khác thì Lamborgh cũng không được coi là lợi hại, nhưng riêng chiêu man ngưu chà đạp này, một khi bị cưỡi lên mặt thì dù là Luân hải cảnh cũng phải tróc một lớp ra.

"Nói. hôm nay không trói được Ngụy Vũ tới, ta cho ngươi biết tay -" Lamborgh nổi bão, nó không có hứng thú với Ngụy Vũ, nhưng nó muốn mau chóng tìm được Tần Hà, Ngụy Vũ có lẽ biết rõ Tân Hà ở đâu cũng nói không chừng.

"Hai cách, một là đại náo Thúy Thanh Lâu, dẫn tới sự chú ý của Ngụy Vũ, ta nghe ngóng, tên gia hỏa Ngụy Vũ này hiện tại đang là đầu bảng của Thúy Thanh Lâu, không dễ dàng gặp người." Vương Thiết Trụ vội vàng nói.

"Vậy thì đi náo thôi." Lamborgh nói, sau đó nó lại bồi thêm một câu: "Ngươi náo, ta phụ trách tiếp ứng."

Vương Thiết Trụ: "..."

"Không được?”

"Độ nguy hiểm rất lớn -" Vương Thiết Trụ lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: "Mụ tú bà kia cực kỳ hung ác, ta suy xét thấy Ngụy Vũ e là cũng không được tự do, kết quả của việc gây chuyện, có khả năng rất lớn là không chỉ hai ta bị xui xẻo còn không gặp được người."

"Vậy ngươi nói những thứ này thì có tác dụng gì?!" Con bê lại nhấc móng bò lên, mắt bò trừng trừng.

"Còn có cách thứ hai." Vương Thiết Trụ vội vàng nói.

"Mau nói."

"Chính là... Dùng tiên để chỉ định Ngụy Vũ -"

"Ách... Ngươi còn có tiền không?"

"Có -"

"Bao nhiêu?”

"Cái rắm -"...

Cũng vào lúc này, Thúy Thanh Lâu.

Ngụy Vũ ngồi xếp bằng trên giường, ngón tay niết ấn, đang cố gắng hấp thu từng tia linh khí thiên địa trong không khí.

Linh khí mỏng manh như có như không, chỉ có thể trông thấy từng tia gợn sóng trong tấc vuông quanh thân Ngụy Vũ.

Trong cơ thể Ngụy Vũ, không gian đan điền hỗn độn.

Dòng suối Dũng tuyền khô cạn, thật sự đang chảy thì chỉ có một dòng nhỏ, yếu đến không thể yếu hơn được nữa.

Cứ như vậy qua rất lâu, Ngụy Vũ mở mắt, vẻ mặt không khỏi tràn đầy sầu |o.

Hiện tại Ngụy Vũ, chính là áp lực như núi, thân bất do kỷ.

Một hồi sự kiện linh dị quỷ vực chi thành từ trên trời giáng xuống, đã khiến Thúy Thanh Lâu tổn thất nặng nề, đầu bảng mười không còn mội.

Thái Linh Lung vì giữ thể diện, cũng vì mau chóng giữ vững chiêu bài của Thúy Thanh Lâu, mà vội vàng muốn đẩy hắn ra ngoài.

Bức tranh to lớn ngoài cửa, chính là khởi đầu.

Sau này đầu bảng Thúy Thanh Lâu phải làm cái gì, Ngụy Vũ hắn cũng phải làm cái đó.

Điều này làm cho Ngụy Vũ cảm thấy hơi sợ hãi, thời gian chính là không chờ người như vậy.

Hắn thề với trời, mặc dù mình thường hay vếnh tay hoa lan chỉ, âm dương đảo lộn, nhưng mà mình vẫn là nam nhân mà, tính hướng của mình hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là nhu cầu yếu đi một chút, dạo gần đây gần như là không có cảm giác gì.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng sẽ liều chết bảo vệ danh dự và thanh bạch của bản thân với tư cách một người nam nhân.

Mà bây giờ lại có một vấn đề khó giải quyết, chính là hắn không có thực lực để bảo vệ mình. Tiến vào Thâm Uyên, Ngụy Vũ bỗng nhiên phát hiện, mình lại thiếu sót một thứ cực kỳ quan trọng.

Đó chính là công pháp tu luyện!

Công pháp là thứ nhất định phải có khi tu luyện, con người không phải yêu vật, không thể tự động lĩnh ngộ phương pháp tu hành.

Phàm thể cảnh nhìn không ra cái gì, có vấn đề hay không cũng không lớn, chênh lệch cũng không lớn.

Nhưng đến Chân nguyên cảnh thì không được, nếu như không có công pháp thì sẽ nửa bước khó đi.

Ngụy Vũ có thuật pháp cường đại, đều là từ Tần Hà truyền thụ, chẳng hạn như Đại uy thiên long, Đại la pháp chú.

Có điều hắn lại không có một công pháp nghiêm chỉnh nào, công pháp hiện tại mà hắn sử dụng, vẫn là Sát khí quyết của Thiêu thi đường Phi Ngư vệ, chỉ thích hợp với Phàm thể cảnh.

Hơn nữa Sát khí quyết chính là tu luyện sát khí, đó là thứ mà ở nơi đặc thù mới có thể có.

Ở Thúy Thanh Lâu "uống gió tây bắc" đó chính là không có một chút nào để sử dụng.

Đây là điều thứ nhất.

Thứ hai là tài nguyên, Ngụy Vũ không có các đan dược để trợ giúp tu luyện, chỉ có thể dựa vào "hít khí trời" để tu luyện.

Thái Linh Lung lại quản lý hắn rất chặt chẽ, ngoại trừ ba bữa một ngày cùng với trang phục và son phấn, bà ta không có hắn bất kỳ thứ gì khác.

Vì vậy kết quả chính là Ngụy Vũ đã dùng tốc độ cực nhanh đột phá đến Chân nguyên cảnh, sau đó liền kẹt chết ở Chân nguyên cảnh, một chút vốn để phản kháng cũng không có.

"Làm sao bây giờ?”

Ngụy Vũ thở dài một tiếng, xuống giường bước qua bước lại.

Hắn có dự cảm, thời điểm mình phải ra ngoài tiếp khách, sắp đến rồi.

Có câu nói, sợ điều gì thì sẽ gặp phải điều đó, Ngụy Vũ còn đang suy nghĩ miên man.

"Râm râầm rầm!"

Cửa phòng hắn liên vang lên tiếng đập cửa, lực đập cửa vô cùng lớn, không khác gì như đang phá cửa cả.

Trái tim Ngụy Vũ tức thì nhảy vọt lên tới cổ họng, trong cái Thúy Thanh Lâu, người đập cửa như vậy thì ngoại trừ Thái Linh Lung không còn người thứ hai.

Đúng như suy đoán, còn không đợi Ngụy Vũ đáp lời, cửa phòng đã trực tiếp mở ra.

Thái Linh Lung mặt mày rạng rỡ dẫn người tiến vào, cười nói: "Ôi, vẫn là tiểu Vũ nhà ta có phúc, sau này có thể lên như diều gặp gió hay không thì phải xem biểu hiện tối nay của ngươi rồi, trời ban cho cơ hội tốt, nhất định phải nắm chặt đấy, ha ha ha ha -"

Nói đến cuối câu, Thái Linh Lung trực tiếp cười ra tiếng.

"Thái ma ma... Cái này... Khách hàng là... Là ai vậy?" Ngụy Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, khuôn mặt lập tức cứng đờ, lòng lạnh đi một nửa.

Nhưng hắn không dám biểu hiện ra, nếu mình dám biểu hiện ra vẻ kháng cự, hôm nay ít nhất cũng sẽ bị mất nửa cái mạng, thậm chí hậu quả sẽ càng thêm tệ hại.

Điêu này hoàn toàn là dựa vào giá trị kỳ vọng của Thái Linh Lung mà suy xét.

Bà ta càng vui vẻ, thì càng không thể khiến bà ta mất hứng.

Có thể kinh doanh viện quán đều là kẻ có lòng dạ độc ác, mà Thái Linh Lung càng là kẻ nổi trội trong đó.

Trước kia có một cô nương đầu bảng ỷ vào mình được ưa thích mà làm kiêu, không vâng lời Thái Linh Lung, kết quả liền bị Thái Linh Lung hạ giá bán tháo ngay tại chỗ, không cần tiền.

Ngày hôm sau cô nương đầu bài kia liền chết, hạ thân chảy đầy máu.

Ở trong Thúy Thanh Lâu này, Thái Linh Lung chính là trời, nắm quyền sinh sát trong tay, tùy tâm sở dục.

"Ngươi chắc chắn sẽ không thể nghĩ tới, ha ha - Sau này lên như diều gặp gió, nhất định phải nhớ đến Thái ma ma đó." Sự vui vẻ hưng phấn của Thái Linh Lung là chân thực, mừng đến hai mắt sáng lên, nói xong bà ta tiến đến bên tai Tần Hà, nhỏ giọng nói: "Nói thật cho ngươi biết, cũng để cho ngươi chuẩn bị cho tốt, người chọn trúng ngươi là người trong cung, đại nhân vật."

"Thế nào, có thấy bất ngờ không?”
Bình Luận (0)
Comment