Chương 703: Thuật công đức tạo hóa
Chương 703: Thuật công đức tạo hóaChương 703: Thuật công đức tạo hóa
Thuật công đức tạo hóa: Bí thuật cấm ky đến từ Thần vực, học tập thuật này, công đức tạo hóa, có để nghịch loạn càn khôn, có thể đảo lộn âm dương.
Chú thích: Thuật này chính là bí thuật cấm ky, yêu cầu tiêu hao đại lượng công đức, người không có công đức chính quả xin chớ thi triển.
Tần Hà xem xét, sau khi mừng rỡ lại có chút muốn mắng chửi người.
Mừng rỡ là phần thưởng này thực sự không tồi, công đức tạo hóa.
Cái gì gọi là tạo hóa?
Tạo hóa là tự nhiên, cũng mang ý nghĩa công đức thành tựu tự nhiên.
Thành tựu gì?
Thành tựu những sự việc không tự nhiên, không thể làm, khó như lên trời.
Cái này quả thực là đỉnh chóp, có thể đảo lộn càn khôn, nghịch loạn âm dương.
Nói thẳng ra chính là: Nếu như công đức đủ nhiều thì có thể làm bất cứ điều gì, nếu mà không thể làm được, vậy đó là do công đức còn chưa đủ điều...
Nhưng vấn đề lại chính là ở đây.
Công đức giống như là tiền, tiền có thể giải quyết 99% các vấn đề phiền phức trên thế gian, nhưng vấn đề là, không có tiền.
Công đức của Tần Hà vẫn còn một chút, nhưng không còn nhiều, mấu chốt nhất là hiện tại ngay cả con đường thu thập công đức của hắn cũng đã bị cắt đứt, làm sao để khôi phục cũng không rõ. Đại Thanh đã mất, còn cần Hoàng mã quái làm cái quái gì nữa chứ?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái thứ gọi là thuật pháp này, có ai sẽ ghét bỏ nó chứ.
Cho dù là một tờ giấy vệ sinh thì cũng có công dụng của nó.
Huống chỉ là bí thuật cấm ky đến từ Thần vực.
Quyết đoán học tập. ...
"Âm ầm..."
Ngay vào lúc Tần Hà quyết đoán học tập bí thuật.
Trên bầu trời Trấn ma ti, vòng xoáy mây đen vốn đã hạ xuống lúc này lại đột nhiên chớp lóe, có mười mấy con điện xà dữ tợn bất chợt xuất hiện, giống như chân thực.
Trong nháy mắt, khí thế của vòng xoáy mây đen kia đã tăng lên không chỉ một lần.
Cảnh tượng này tất nhiên cũng đã khiến cho rất nhiều người chú ý, điện xà vạch phá bầu trời đêm, làm cho Trấn ma ti càng lộ rõ sự không yên ổn.
Ở trong góc đường cách Thúy Thanh Lâu không xa, Lamborgh ngẩng đầu nhìn điện xà đang lấp lóe trên bầu trời, sau đó lại nhìn về phía cửa lớn Thúy Thanh Lâu đang dần trở nên vắng lặng, trong ánh mắt xao động mang theo vài phân mong mỏi.
Vương Thiết Trụ đã tiến vào Thúy Thanh Lâu rất lâu rồi, nhưng lại chẳng có chút động tĩnh gì cả.
Điều này làm cho nó cảm thấy nôn nóng bất an, không biết bên trong có chuyện gì xảy ra hay không, cũng chính là vì không hóa hình tốt, nếu nó hóa hình được thành người, lúc này nó đã xông vào trong đó rồi. Nhưng cuối cùng nó vẫn kiêm chế lại tính khí, lựa chọn chờ đợi tiếp.
Từ lúc tiến vào thế giới Thâm Uyên, tính tình nó đã được mài đi không ít, bắt đầu có một chút kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn.
"Chỉ sợ thế sự mơ hồ tám chín chuyện, nhân tình che đậy hai ba phần. Mắt thấy hắn xây lâu cao, mắt thấy hắn mời tân khách..."
Lại qua hồi lâu, cuối cùng, Lamborgh cũng đã nghe được giọng nói quen thuộc. Một thiếu niên lưng gù lảo đảo lắc lư chậm rãi từ trong Thúy Thanh Lâu đi ra, liếc mắt nhìn nghiêng, hai ngón làm thước, nhẹ giọng ngâm nga.
Mắt say lờ đờ mang theo vài phần mịt mờ mông lung, gò má mang theo vài phần ửng đỏ.
Nếu nhìn kỹ, ôi - dưới gò má, còn có mấy dấu son môi lộn xộn.
Chính là Vương Thiết Trụ.
Vương Thiết Trụ xâm nhập đầm rồng hang hổ, thử thăm dò sâu cạn.
Lamborgh vội vàng chạy tới đón, cõng nó lên rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa tức giận hỏi: "Không phải nói là đi vào trói người à, người đâu?"
"Người... Người còn đang ở trong Thúy Thanh Lâu đó." Vương Thiết Trụ ợ hơi rượu, vội vàng bám lấy lưng bò, suýt chút nữa đã té xuống.
"Tại sao chưa động thủ?"
Lamborgh ngửi ngửi mùi rượu trên người Vương Thiết Trụ, cảm thấy không ổn lắm, cái tên vương bát yêu này, tám chín phần mười là đã lấy danh nghĩa đi bắt trói người để tiến vào Thúy Thanh Lâu uống hoa tửu.
Mấu chốt nhất là, tiên bỏ ra còn là tiên riêng mà mình cống hiến ra.
"Không có... Không có cơ hội ra tay, bên trong có một mụ tú bà, vừa mập... vừa ngang, cao thủ Luân hải cảnh, có đánh nhau chúng ta cũng không phải là đối thủ của bà ta." Vương Thiết Trụ dùng sức lắc đầu.
"Sau đó thì sao?”
“Ta... Ta chờ cơ hội nha."
"Vậy sau đó thế nào?"
"Lão tú bà kia không đi, ta... không thể ngơ ngẩn đứng đó được, cho nên... chỉ có thể tìm chỗ ngồi xuống, vừa ăn vừa chờ."
"Sau đó nữa thì sao?" Khoảng cách giữa từng chữ Lamborgh nói ra càng lúc càng dài.
"Rồi sau đó... Ta liền phát hiện... Phát hiện rượu kia uống rất ngon, các cô nương kia cũng rất... Hắc hắc hắc hắc..."
Nhưng mà ngay sau đó, Vương Thiết Trụ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thoáng một cái đầu đã đập xuống một chỗ rất cứng rắn, tức thì đau đến nhếch miệng.
Nhưng lúc này nó đã chẳng còn tâm trí nào mà kêu đau, bởi vì ngay sát sau đó đã có hình ảnh một cái móng bò to lớn cấp tốc phóng đại trong đồng tử nó, kèm theo đó là tiếng tức giận gầm to của Lamborgh: "Vương bát chết tiệt, lại dám lừa ta lấy tiền uống rượu!"
"Bùm “1
"Ai nha -"
Sau đó, ở trong góc rẽ liền vang lên tiếng hét thảm của Vương Thiết Trụ.