Ngày thứ hai, toàn bộ kinh thành xôn xao.
Một trận lửa lớn, nếu như chỉ là một trận lửa lớn thì cũng không có gì.
Mấu chốt là màu sắc của ngọn lửa kia, ai nhìn thấy cũng biết rằng nó không phải là ngọn lửa bình thường.
Có người nói đó là quỷ hỏa, có người nói đó là thiên hỏa, cũng có người nói là nghiệp hỏa.
Chẳng bao lâu đã có một lời đồn lan truyền ra, nói rằng nơi bị cháy là hang ổ của Địch Lỗ, khi đang đi canh tuần lão bang tử thành tây đã tận mắt nhìn thấy một tên mật thám Địch Lỗ bị giết ở bên đường.
Là một người sử dụng vũ khí có cán dài, đơn thương độc mã diệt sạch hang ổ Địch Lỗ.
Lời đồn đãi này có người tin, cũng có người không tin.
Người tin có lý do của mình, ngược lại thì người không tin có lý do tương đối thống nhất, bởi vì mới một thời gian trước, Phi Ngư Vệ vừa nói rằng đã hạ được hang ổ Địch Lỗ.
Cho đến khi Phi Ngư Vệ phát ra bố cáo, xưng nơi bị đốt lần này đúng là hang ổ của Địch Lỗ, tổng cộng có mười ba tên mật thám Địch Lỗ mất mạng.
Còn về nguyên nhân và quá trình, Phi Ngư Vệ không nêu rõ.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Chủ đề về sự hoạt động của Địch Lỗ lại lần nữa tràn ngập khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
“Làm quá đẹp.”
Từ Trường Thọ vui thích uống một hớp rượu, vỗ vỗ lên bả vai Tần Hà, hưng phấn nói: “Không biết là vị hảo hán gia kia là ai, nếu biết, hiện tại ta lập tức dập đầu cho người nọ ba cái, gọi người nọ một tiếng, hảo hán gia gia.”
Tần Hà nhấc đĩa đậu muối trút vào trong chén mì của mình, nhìn hắn ta một cách kỳ lạ: “Chưa chắc người ta đã muốn có một thằng cháu trai như ngươi a.”
“Ta chỉ là ví một chút thôi.”
Từ Trường Thọ đặt chén rượu xuống, nói: “Ngươi không cảm thấy việc này nghe rất thỏa thuê à, tám tên thợ thiêu thi chết thảm của lò hỏa táng chúng ta kia, cũng có thể nhắm mắt dưới suối vàng rồi.”
“Nghiện giết người cũng không phải là một việc tốt gì.” Tần Hà lắc đầu, vừa nói vừa bưng lên một đĩa dưa muối.
“Đây là hai chuyện khác nhau, tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết, đây là chuyện sảng khoái nhất trên đời.”
(Tráng sĩ cơ xan Hồ lỗ nhục, tiếu đàm khát ẩm hung nô huyết: thuộc bài thơ Mãn giang hồng của Nhạc Phi, ý là: có chí lớn đói thì ăn thịt giặc Hồ, cười khát thì uống máu Hung nô.)
Từ Trường Thọ im lặng lắc đầu, nói: “Ngươi không có văn hóa gì ngươi không hiểu, có câu nói là, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, ngươi biết đó là ai nói không?”
“Ai?” Tần Hà ngẩng đầu.
“Cố đại gia, ta nghe được cảm thấy câu nói này rất có lý.”
“Thất phu hữu trách?” Tần Hà hơi nghiêng đầu, hỏi: “Đây không phải là mắng chửi người à? Lão thất phu? Tiểu thất phu?”
(Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: Đất nước hưng thịnh hay suy vong, dân thường cũng có trách nhiệm.
Thất phu còn dùng để nói: bọn vô học.)
Vừa nói, Tần Hà vừa đem một đĩa tương đậu phộng cũng đổ vào trong chén mì.
“Không phải, thất phu này không giống với cái thất phu để mắng chửi người a, chính là.... Ai nha, thôi vậy, có nói ngươi cũng không hiểu, loạn thế phủ xuống đầu, người có tài nên đứng ra, như là các lão gia giống như vị hảo hán gia này!”
Từ Trường Thọ giơ ngón tay cái, nói xong lại bưng chén rượu lên uống một ngụm.
Tần Hà nhìn hắn ta một cách ngờ vực, cúi đầu ăn mì.
Hai ba đũa, một tô mì sợi đầy ắp đã bị hắn ăn đi một nửa.
“Ta nói với ngươi....”
Từ Trường Thọ cầm đũa lên, “Ài, tại sao tất cả đĩa đều rỗng?”
....
Liễu phủ.
Cam Đồ Cát và Liễu Trường An ngồi đối diện với nhau, sắc mặt cũng đều là âm trầm như nước.
Nhất là Cam Đồ Cát, tròng mắt đều đỏ bừng.
Trả thù!
Trả thù đến quá nhanh quá mạnh!
Chân trước vừa mới giết sạch toàn bộ người ở lò hỏa táng thành Đông, chân sau đã bị người ta san bằng sào huyệt.
Tiểu đội tinh nhuệ Ba Nha Lạt đã từng tung hoành khắp chiến trường Liêu Đông, trong vòng một đêm chỉ còn sót lại một mình hắn ta.
Nếu không phải hắn ta xem như người liên lạc, khi chuyện xảy ra, hắn ta đang cùng Liễu Trường An bàn bạc về các bước kế hoạch hành động, bây giờ cũng đã bị đốt thành tro bụi.
Ba Nha Lạt kiêu ngạo khi xưa trong một đêm đã bị đánh tan.
Cam Đồ Cát cảm thấy bị sỉ nhục cực độ, nỗi sỉ nhục mọi người đều chết cả chỉ có mình hắn ta còn sống.
Còn Liễu Trường An thì trong lòng lạnh lẽo.
Chuyện chẳng lành cứ hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác.
Đầu tiên là Liễu Thương bị thiêu chết ở lò hỏa táng một cách không thể giải thích, tiếp đó chính là tiên tiếp những án mất tích không thể nói rõ cũng không thể tả rõ được.
Hình Nô mất tích, An Ba Cốc mất tích, hai tên duệ sĩ được phái đi tìm hiểu nội tình cũng mất tích.
Cuối cùng chính là tối hôm qua.
Sào huyệt đều bị bưng đi, bị đốt thành đất trống, không có một ai có thể trốn thoát được.
Trong lòng Liễu Trường An dâng lên một nỗi sợ hãi cực độ.
Bởi vì ông ta phát hiện ra một quy luật, chỉ cần là liên quan đến lò hỏa táng thành Đông kia, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi hai tên duệ sĩ chết, Liễu Trường An lập tức đã thu tay lại, mặc dù không có tin tức tình báo chính xác truyền về, nhưng mất tích cũng đã đủ thể hiện ra vấn đề.
Gần như có thể xác định chắc chắn, lò hỏa táng thành Đông có ẩn tàng một cao thủ tuyệt thế.
Thế nhưng là.... Giống như An Ba Cốc, loại người nào thì mang loại binh ấy.
Kẻ lỗ mãng!
Hai ngày trước, Cam Đồ Cát kìm nén không được, vậy mà giấu ông ta lại phái người đi dò xét lần nữa.
Thành công, giết sạch toàn bộ những người có thể giết ở lò hỏa táng thành Đông, còn đắc chí mà báo cho ông ta.
Lúc đó ông ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cũng cho là chuyện liên quan đến lò hỏa táng thành Đông cứ như vậy qua đi.
Nhưng lại không ngờ tới, bọn họ lại bị trả thù một cách mạnh mẽ như vậy, một sào huyệt cả người cả ổ bị một mồi lửa đốt sạch.
Mười ba mạng người, số lớn vật tư, gần như là đã bị nhổ sạch tận gốc.
Liễu Trường An hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, A Kỳ Na đại nhân sẽ tức giận như thế nào.
Ngồi tĩnh tọa một hồi lâu, Liễu Trường An thở dài một hơi, xoa trán nói: “Việc đã đến nước này, mau chóng cầu viện A Kỳ Na đại nhân a, hiện tại chúng ta đã ở thế bị động, Thẩm Luyện hồi kinh, không bao lâu nữa Phi Ngư Vệ sẽ có hành động, chúng ta sẽ rất dễ dàng bị hai mặt giáp công.”
Cam Đồ Cát trầm mặc hiếm thấy, xem như công nhận cách nhìn của Liễu Trường An.
Chẳng bao lâu sau, một con bồ câu đưa tin từ Liễu phủ bay lên không trung, nhanh chóng bay về phía biên cương phương bắc.
......
Sau khi ăn sáng xong, Tần Hà trở lại phòng thiêu thi, kiểm kê phần thưởng lấy được vào đêm qua.
Mười ba bộ thi thể, trong đó có chín bộ bởi vì mình dùng sức quá mạnh nên đánh đát cả người cả vũ khí, thi thể không hoàn chỉnh, cộng thêm không làm thanh lý thi thể, cho nên bị phán định là “không tồn tại”, ngay cả rối bóng biểu diễn cũng không có.
Sau khi tỉnh táo lại, tất nhiên là Tần Hà không tránh khỏi việc đau lòng một hồi.
Quá xúc động rồi, quá xúc động rồi, xúc động là ma quỷ a.
Nhưng mà ngay cả như vậy, phần thưởng mà bốn bộ thi thể thành viên tinh nhuệ của Ba Nha Lạt cho ra, vẫn rất phong phú.