Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 73 - Chương 73 - Có Thể Xưng Là Thần Thông

Chương 73 - Có thể xưng là thần thông
Chương 73 - Có thể xưng là thần thông

Ba Nha Lạt là đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ của đại quân Bát bộ Địch Lỗ, ai nấy cũng đều tu luyện nội kình.

Đặt ở Phi Ngư Vệ đó là có thể làm quan Tổng kỳ, quan Bách hộ, hơn nữa còn dũng mãnh hơn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sức chiến đấu có thể xưng là độc nhất vô nhị.

Bốn tên duệ sĩ Ba Nha Lạt, tất cả cho một bản «Thuật thính phong biện vị», một bản «Thuật di hình», một viên Nhuyễn thể đan, một viên Kim sang hoàn.

Trong đó quen thuộc nhất không gì bằng Kim sang hoàn, nó có thể biến người chết thành người sống, cái thứ này, ném hai viên vào trong giếng là đã có thể chữa trị được lở loét thối rữa cho cả mấy vạn người, dược lực có bao nhiêu thần kỳ tất nhiên là không cần phải nói thêm nữa.

Lần trước đã dùng hết, vừa lúc bổ sung lại.

Thuật thính phong biện vị: Học tập thuật này, tiếng gió di chuyển trong vòng trăm bước sẽ không thoát khỏi sự phát hiện của ngài.

Thuật di hình: Học tập thuật này, ngài có thể tùy ý đổi vị trí với người khác trong vòng trăm bước.

Hai bản kỹ năng này coi như không tồi.

Thuật thính phong biện vị vô cùng thực dụng, phối hợp với thuận phong nhĩ, trong vòng trăm bước quả thực chính là lĩnh vực thần thức trong truyền thuyết, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Thuật di hình có thể làm kỹ năng chiến đấu, trong vòng trăm bước có thể đổi vị trí với bất kỳ một kẻ nào, thời khắc mấu chốt có thể có tác dụng cực kỳ lớn.

Cuối cùng chính là Nhuyễn thể đan.

Viên đan dược này, nên nói như thế nào đây, có chút không rõ ràng.

Nhuyễn thể đan: Sử dụng viên đan dược này, một bộ phận tứ chi ngài có thể trở nên mềm mại mà đầy co dãn.

Đầu tiên là một bộ phận tứ chi.

Cảm giác giống như là ngẫu nhiên, không hề có tính lựa chọn.

Tiếp đó là mềm mại mà co dãn?

Mềm mại là như thế nào? Đầy co dãn lại là như thế nào?

Tần Hà cúi đầu kéo kéo quần lót, cảm giác rủi ro cực kỳ cao.

Viên đan dược này uống rồi cũng không có thuốc giải.

Nhỡ như vị trí không nên mềm nó lại mềm, không nên có độ co dãn nó lại co dãn, thì phải làm sao?

Tần Hà lấy Nhuyễn thể đan cùng Kim sang hoàn ra so sánh, trông có vẻ hơi giống nhau, màu sắc đều giống như mỡ heo đông lạnh, Kim sang hoàn thì hơi to hơn một chút, Nhuyễn thể đan hơi nhỏ hơn một chút.

Lắc đầu, Tần Hà đặt vào dưới nách rồi kẹp lại, thu vào trong nách không gian.

Quả quyết học tập thuật thính phong biện vị cùng thuật di hình, ngay tức khắc trong đầu của hắn có thêm tri thức về hai bí thuật này.

Thuật thính phong biện vị + thuận phong nhĩ liên hợp thi triển.

“Hô ~”

Làn gió thu thổi ngang qua lò hỏa táng, qua thân cây, góc phòng, cửa sổ, dòng không khí mỗi khi chuyển hướng đều sẽ khiến cho âm thanh được tạo ra có sự thay đổi.

Ngay lập tức, tất cả những vật thể bên trong lò hỏa táng tiếp xúc với làn gió, dù là có đang hoạt động hay không, thì vị trí của chúng đều giống như là thiết lập mô hình, hiển thị ở trong đầu Tần Hà.

Cảm giác như nhìn từ mọi góc độ, khiến cho Tần Hà phải hô to ĐM!

Hiệu quả thi triển liên hợp hai kỹ năng, giống như là mở ra thị giác Thượng đế.

Lớn như vị trí mỗi bức tường, nhỏ thì vị trí của con rết, tất cả đều bày ra trong đầu Tần Hà.

Nếu như nhất định phải nói ra một khuyết điểm, thì đó chính là nhất định phải có gió thổi qua mới có thể sử dụng.

Có gió mới có thể có âm thanh, có âm thanh mới có thể thể hiện vị trí.

“Sưu!”

Tần Hà nghiêng tai lắng nghe rồi vung tay lên nhanh như chớp.

Một cây đinh trấn thi hung hăng đâm xuyên qua cánh cửa, bắn về phía góc tường cách đó hơn mấy chục bước.

Một con rết màu đen đang bò lên đầu tường trong nháy mắt bị ghim trúng đầu, thân thể cong cuộn lại, vùng vẫy mấy lần rồi bất động.

Tần Hà đi ra ngoài xem xét, hết sức hài lòng.

Chỉ một cái thuật thính phong biện vị thì cũng không tệ lắm, nhưng nếu như không có thuận phong nhĩ cùng với thuật phi châm thì sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Ba thuật cùng phối hợp, quả thực chính là phiên bản nâng cao của Đông Phương Bất Bại, có thể xưng là thần thông.

Lại chơi thử vài lần, Tần Hà thu “thần thông”, trở lại phòng thiêu thi.

Lúc này hắn nghe được vài tiếng nước truyền ra từ cái thùng nằm trong góc xó xỉnh.

Tần Hà hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới con đại vương bát bị đập vỡ mai kia, vẫn còn đang bị bỏ trong thùng nước.

Tần Hà nhấc cái chậu gỗ úp trên cái thùng nước lên, liền thấy đại vương bát đang ngửa bụng nổi trên mặt nước, đạp nước một cách yếu ớt, trông thấy Tần Hà, trong nháy mắt nó liền rụt đầu vào mai.

Tần Hà xem xét, khá lắm.

Đã mấy ngày rồi, bị thương nặng như vậy mà vẫn chưa chết?

Không tồi, chắc chắn thịt này ăn ngon đây.

Hôm nay sẽ ăn thịt mi.

Đã vài ngày rồi không ăn được ăn một bữa thịt ngon.

Tần Hà lấy dao ra, đang định bắt đại vương bát thì chợt ngẩn ra.

Đại vương bát là có, nhưng không có gia vị a.

Thịt vương bát xào ớt?

Hình như là thiếu chút nguyên liệu quan trọng a.

Vương bát hấp?

Hơi tanh.

Sashimi vương bát?

Không dám bỏ vào miệng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Hà lại cất dao đi.

Dự định ngày mai đi mua chút hoa hồi cùng hai cây củ cải.

Nhưng nhìn bộ dạng đại vương bát không còn chút sức sống nào, Tần Hà lại lấy một cái màn thầu bột tạp, bẻ nhỏ ra ném vào trong nước.

Không còn chút sức đạp nước, cũng đừng không chống được đến ngày mai đã đói chết a.

Đại vương bát ngửi được mùi thức ăn, duỗi cổ ra đớp lấy mẩu màn thầu lớn nhất, miệng nhai nhai vài cái rồi nuốt luôn, rõ ràng là nó đã cực kỳ đói bụng.

Tần Hà chợt cảm thấy cái đầu con vương bát này liên tục lắc lư trông rất thú vị, lại bẻ thêm màn thầu cho nó ăn tiếp.

Chẳng bao lâu nó đã ăn hết một cái màn thầu.

“Thật khó ăn!”

Đúng lúc này, trong đầu Tần Hà bỗng nhiên vang lên một tiếng nói.

Tần Hà giật mình.

Ngay sai đó, lại tiếp tục có âm thanh vang lên, “Phi!”

Chỉ thấy con đại vương bát này phun từ trong miệng ra một miếng vỏ cây chưa được nghiền nát.

Đây... Hiển nhiên là thuật súc ngữ đã tự động phát động.

Không đúng, không phải là tự động phát động.

Mà là hắn cho con vương bát này ăn, nên đã thành lập mối quan hệ “chăn nuôi” với con đại vương bát này.

Thuật súc ngữ: Học tập thuật này, ngài có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ với những vật nuôi của mình như gia súc gia cầm.

Tần Hà cạn lời, không thể ngờ được rằng, con vật mà mình nuôi đầu tiên, lại là một món ăn rớt từ trên thớt xuống.

Đây coi là chuyện gì xảy ra.

Đang yên lành, lần đầu tiên cứ như vậy đã bị mất đi.

Chưa kịp chuẩn bị tâm ý a.

Quan trọng nhất là, sau này làm thế nào mà xuống tay được đây?

Xuống tay được cũng không bỏ vào miệng được a.

Nhưng tình huống bây giờ đã là như vậy, Tần Hà không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Lần đầu tiên à, đã qua rồi thì lần sau sẽ quen thôi.

Tần Hà dứt khoát ngồi xổm xuống, dùng súc ngữ thuật hỏi: “Ngươi lớn đến từng này, bao nhiêu tuổi rồi?”

Đại vương bát sững sờ, vèo một cái rụt đầu lại, dùng đôi mắt như hạt đậu xanh nhìn Tần Hà với vẻ đầy nghi hoặc.

Nó nghe hiểu.

“Nghe hiểu?”

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Nghe hiểu thì trả lời đi.”

“Ngươi là ai?” Đại vương bát hỏi.

“Hiện tại là ta đang hỏi ngươi.”

“Tại sao ta phải trả lời cho ngươi biết, ngươi biết ta là ai không?”

Tần Hà xem xét, ôi, khá xung nha, liền hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta đó là con trai ruột của Ngao Giác Đại Vương, ngươi mau thả ta về lại Vận Hà, bằng không phụ vương ta sẽ không tha cho ngươi.” Đại vương bát nói với giọng điệu uy hiếp.

“Ngao Giác Đại vương?”

Tần Hà nghe vậy, ánh mắt “biu” một cái lập tức sáng lên.

Hắn đã từng thấy Ngao Giác Đại vương trong kịch chiếu bóng, phàm là kiếm sống trên mặt nước, đều biết đến danh hào Ngao Giác Đại vương.

Nó là thủy thần trên đoạn sông Thông Huệ, canh giữ Đại Vận Hà và ăn cung phụng của tàu thuyền qua lại, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng đây cũng là chuyện của vào năm gần đây, trước đó ở vùng này vẫn chưa phải là nó.

Dã thần tranh đấu giành địa bàn là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Triều đình đã từng phái người đi diệt sát vài lần, nhưng không biết tại sao Ngao Giác Đại vương chỉ phòng thủ mà không chiến, nên quân triều đình cũng không có chỗ để ra tay.

Sau vài ba bận, cũng chỉ có thể bóp mũi mặc kệ nó.

“Vậy...Ngươi có thể triệu hoán phụ vương ngươi đến đây không?” Tần Hà xoa xoa tay, hỏi.

Bình Luận (0)
Comment