Lời nói của Tần Hà khiến đại vương bát chẳng biết phải làm sao.
Không có cách nào tiếp lời.
Đại vương bát khiêng Ngao Giác Đại vương ra chính là để dọa sợ Tần Hà.
Hy vọng rằng nó có thể thoát được một mạng.
Ngao Giác Đại vương là ai?
Là Thủy thần Long Vương tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Vận Hà, thời gian rất lâu trước đây đều là tu hành, những năm nay có được thành tựu, mới chiếm giữ đoạn sông Thông Huệ, trở thành thủy thần.
Với thân phận con trai ruột của Ngao Giác Đại vương, đại vương bát có thể đi ngang thế giới đáy nước ở vùng Vận Hà, ai cũng không dám chọc giận nó, sợ làm cho Ngao Giác Đại vương tức giận.
Nhưng cái tên nhân loại mặt to này, lại tỏ ra rất mong đợi.
Thực sự khiến nó bối rối.
Vì sao đây, không kịp chờ đợi muốn trở thành huyết thực cho phụ vương mình?
“Phụ vương ta tu hành hơn ba trăm năm, pháp lực vô biên, ông ấy.....”
“Ngươi có thể triệu hoán nó đến.”
“Phụ vương ta có giao tình với nhị thái tử Lạc Thủy Long Vương, bọn họ đã từng bái.....”
“Ngươi có thể triệu hoán nó đến.”
“Không phải, phụ vương ta....”
“Ngươi có thể triệu hoán nó đến.”
“Ta....”
“Ngươi có thể triệu hoán nó đến.”
Tần Hà nhếch miệng cười, hai hàng lông mày tựa như đang nhảy múa, dẫn dắt từng bước.
Ngao Giác Đại vương a, thủy thần vương bát a.
Cái thứ này có thể còn lợi hại hơn Dơi Vương, một xẻng đập chết nó, ăn một nửa đốt một nửa.
Vừa có thể nhận được phần thưởng, lại có thể ăn no “cật tiên công”.
Nói lại, lần trước khi đốt Dơi Vương, nướng lên đúng thật là thơm, Tần Hà đã có xúc động muốn cắn một miếng.
Nhưng lại không dám.
Con dơi thật sự là quá ghê.
Nhưng Ngao Giác Đại vương không giống như vậy a, có thể ăn, ăn ngon.
Bắt thêm hai con gà trống để hầm cùng, bá vương biệt kê, cực kỳ thơm.
Quan trọng nhất là, tên Ngao Giác Đại vương này cũng không phải thứ tốt lành gì, tất cả thuyền đi ngang qua sông Thông Huệ đều phải kinh hồn táng đảm, không biết có bao nhiêu thuyền, bao nhiêu mạng người đã phải táng thân trong miệng nó.
Tần Hà thiêu bộ thi thể đầu tiên, thư sinh Lũng Xuyên Lưu Thừa Cơ, chính là bị tên Ngao Giác Đại vương này đụng thuyền mới chết đuối.
Đại vương bát đã hoàn toàn nghi ngờ vương bát sinh.
Tên mặt to này, đầu óc có vấn đề à?
Phụ vương đến, đừng nói là ngươi, chính là cái nơi quỷ quái đen thui này cũng đều phải bị nhấn chìm.
“Như vậy đi, chỉ cần ngươi gọi phụ vương ngươi đến đây, ta sẽ lập tức thả ngươi đi.” Tần Hà vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, dụ dỗ nói.
“Ngươi muốn gặp phụ vương ta?” Đại vương bát nghi ngờ hỏi.
“Kính ngưỡng đại danh của phụ vương ngươi đã lâu, ta muốn mời phụ vương của ngươi vào nồi.... Ách, không phải, là ăn cơm, mời phụ vương của ngươi ăn cơm.” Tần Hà nghiêm mặt nói.
“Phụ vương ta... Ông ấy... Ông ấy không rảnh.” Đến lúc này, đại vương bát dù là có ngu ngốc đến mấy cũng đã thấy được vài điều không đúng lắm.”
Khi cái tên mặt to này Tần Hà, lau nước miếng!
Đại vương bát cảm thấy trong lòng bất ổn, không biết vị này là thần thánh phương nào.
Đêm hôm đó, nó mới kết thúc buổi hẹn hò với tiểu công chúa quy tiên nhà sát vách, đang huýt sáo hát ca trở về nhà thì gặp tên mặt to này tới.
Hắn lao thẳng xuống nước, cái mùi trên thân thể kia, phải nói là tản ra10 dặm kênh đào cũng không nhạt bớt được.
Nó rất tò mò nên đã trốn trong bùn quan sát.
Tò mò hại chết vương bát, sự quan sát này lại gây ra chuyện, nó bị tóm.
Nó tu hành hơn 20 năm, đạo hạnh còn cạn, căn bản là không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chờ tên mặt to này buông mình ra rồi chạy.
Nhưng đó lại sai rồi.
Cái tên mặt to này thật sự không phải là người.
Cùng người ta đánh nhau lại đập mạnh vương bát.
Cái mai nó đều bị đập nát.
Đại vương bát đều bị trọng thương, đừng nói là chạy trốn, cố gắng nổi lên không bị chết đuối trong thùng nước đã đem nó hao hết sức lực.
Cái tên mặt to này còn không biết là vương bát không phải là cá sao.
Vừa đói vừa mệt, nó hoàn toàn là dựa vào một hơi tiên khí mới chịu đựng đến hôm nay.
Khuôn mặt Tần Hà lập tức tối sầm lại, trực tiếp túm đại vương bát này ném lên thớt, “bang” một tiếng, dao phay đã cắm ngay trước mặt nó.
Đại vương bát thấy vậy, bị dọa đến rụt đầu lại, đôi mắt đầu xanh tràn đầy hoảng sợ.
“Ngươi chắc chắn là phụ vương ngươi không rảnh?”
Giọng nói âm trầm của Tần Hà vang lên, giống như là vang vọng từ Suối Vàng U Minh.
Lúc nói chuyện, Tần Hà còn rút dao lên,
“Nhớ lầm nhớ lầm, có rảnh có rảnh.” Đại vương bát lòng lạnh lẽo.
“Vậy thì được rồi, khó khăn lắm ta mới chủ động mời khách ăn cơm, không tới chính là không nể mặt mũi a.” Tần Hà hài lòng cười.
Sau đó lại là một trận hỏi thăm, người ta là dao thớt, đại vương bát là thịt cá, nó chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra phương pháp triệu hoán.
Rất đơn giản, chỉ cần tiếp xúc với nước ở Đại Vận Hà, nó liền có thể triệu hoán cha mình.
Trước đó bị bắt, là do bị Tần Hà đánh đến hôn mê, chưa kịp đi cầu cứu.
Nhưng mà từ trước tới giờ, Ngao Giác Đại vương chỉ hoạt động vào buổi tối, ban ngày chưa bao giờ hoạt động.
Tần Hà kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến buổi tối, sau khi thanh lý thi thể rồi đốt xác trong phòng thiêu thi, hắn liền mang lên cái xẻng đen lớn cùng với đại vương bát đi đến bên cạnh Vận Hà.
Từ ban ngày đến đêm tối, đại vương bát càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, cái tên mặt to này nói mời ăn cơm nhưng cái gì cũng không chuẩn bị, nhưng cái xẻng đen lớn kia cũng đủ đáng sợ.
“Triệu hoán a.”
Tần Hà dùng dây thừng trói thân thể đại vương bát lại, đặt nó vào mép nước.
Đại vương bát làm sao chịu a.
Đây là hố cha!
Mặc dù vị cha này của mình có hơn một trăm đứa con trai, nhưng rốt cuộc cha vẫn là cha a.
Sao có thể gài như vậy được?
Không được, tuyệt đối không thể được.
Đại vương bát bắt đầu lề mà lề mề.
Nhưng không đợi nó lề mề được qua thời gian mấy hơi thở, trên lưng nó bỗng nhiên có vật nặng đặt lên, ngẩng đầu nhìn, là cái xẻng lớn màu đen kia đã đặt trên mai của mình, đang càng lúc càng đè nặng xuống.
Dưới sự sợ hãi, đại vương bát gân giọng hô to: “Cha, mau tới cứu con ruột ngươi đi!”