Đại vương bát gào to.
Tần Hà đoán, từ đoạn sông Thông Huệ bên kia đến đây ít nhất cũng phải gần nửa canh giờ a.
Nhưng kết quả là thời gian mới chừng nửa nén hương, đã thấy từ phía xa nơi chân trời xuất hiện một gợn sóng nước cuộn lên thật cao, theo dòng sông lao thẳng về phía mình.
Có thuyền đi đêm phát hiện, la hét ầm ĩ vội vàng tránh né.
Tần Hà lui về phía sau, dừng lại ở vị trí cách bờ năm mươi bước chờ đợi.
Không bao lâu sau, cuộn sóng lớn đã đập vào bờ, sóng nước cuốn cao, tựa như là biển động.
Đợi đến khi sóng nước rơi xuống, hay lắm.
Có một con vương bát cực lớn đang nằm sấp bên bờ, nó chỉ lộ ra chừng nửa người nhưng đã giống như một cái nồi lớn.
Móng vuốt giống như mỏ ưng, mắt đỏ như máu, sừng trên đầu cao vút.
Khí tức của nó mạnh hơn cả một mảng lớn so với Dơi Vương.
Đây chính là Ngao Giác Đại vương.
Ngao Giác Đại vương giương mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó nhìn thẳng vào Tần Hà, cả giận nói: “Loài người to gan, dám xâm phạm vương uy của thủy tộc ta, ngươi muốn chết phải không?”
“Vậy ngươi đi lên cướp a.”
Tần Hà cầm đại vương bát nhấc lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngao Giác Đại vương.
Nhưng Ngao Giác Đại vương lại không hề xúc động, dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát khắp tứ phía, chỉ sợ có mai phục.
Tên nhân loại lẻ loi trước mặt này khiến cho nó có cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Trước đây, Phi Ngư Vệ đã không ít lần sử dụng thủ đoạn này khi muốn tấn công nó.
Tần Hà thấy vậy, thầm hô không ổn.
Nếu là Ngao Giác Đại vương mà không ra khỏi nước, sẽ rất khó giải quyết được nó.
Nhìn tốc độ mà nó đi tới, tám chín phần mười là tinh thông các loại thuật pháp thủy độn, hơn nữa tính tình còn đa nghi.
Quả nhiên, Ngao Giác Đại vương rất không có chí khí kêu lên: “Dựa vào cái gì mà bản vương phải đi lên, có gan ngươi xuống đây a!”
Tần Hà: “.....”
Lần này đúng là khiến cho Tần Hà cũng không biết phải làm sao.
Trong tưởng tượng, hẳn phải là Ngao Giác Đại vương “vương bát chi khí” đại chấn, gầm thét rồi lao lên bờ để đuổi theo mình a.
Tốt nhất là đuổi theo đến mười dặm tám dặm.
Tiếp đó thì mình sẽ dùng xẻng đập xuống, đập một xẻng không đủ thì đập hai xẻng, đập đến khi nào nó chết mới thôi.
Nhưng hắn lại quên, đây là thứ đã thành tinh, trí thông minh không hề thấp hơn con người.
Bằng không cũng không thể khiến cho Phi Ngư Vệ bó tay không có cách nào tiêu diệt nó.
Về phần hắn xuống nước?
Đó là lão thọ tinh ngại mạng sống quá dài mà đi thắt cổ.
“Có gan ngươi đi lên.”
“Có gan ngươi đi xuống.”
“Có gan ngươi đi lên!”
“Có gan ngươi xuống!”
“Dựa vào cái gì mà ta phải đi xuống?”
“Dựa vào cái gì mà bản vương phải đi lên? Bản vương không lên đấy.”
“Ngươi không lên đây ta chơi chết con của ngươi!”
“Làm đi, bản vương có hơn trăm đứa con!”
“....”
Cứ như vậy, tình cảnh giữa một người một con vương bát to siêu cấp đã đông cứng lại, ai cũng không ngốc.
Ngay vào thời điểm mà hai bên còn đang không biết nên làm gì tiếp theo, đại vương bát nói một câu phá vỡ cục diện bế tắc.
“Cha, hắn không có ai giúp đỡ, chỉ có một mình hắn!”
Đại vương bát sốt ruột nha, nếu cha nó không lên bờ, vậy thì nó phải làm sao đây?
Vì mạng nhỏ của mình.
Nhất định phải gài cha a.
Gài mới có một chút cơ hội, không gài thì ngày mai sẽ phải vào nồi.
Còn về việc Tần Hà có phải một người hay không, thì thật ra nó cũng không rõ ràng cho lắm.
Ài, câu nói này của đại vương bát có tác dụng.
Ngao Giác Đại vương nghe vậy, gầm lên một tiếng phóng đến chỗ Tần Hà.
Sự tín nhiệm này, kinh thiên địa quỷ thần khóc.
Tình cha con sâu đậm a.
Tần Hà thấy thế vui mừng quá đỗi, quả nhiên là không sợ đối thử dữ như sói, chỉ sợ đồng đội như heo.
Đến đây đi!
Ngao Giác Đại vương lao thẳng tới Tần Hà, thân thể cực kỳ to lớn còn chưa đến nơi, nó đã há mồn phun một cái, đó là một mũi tên nước.
Mũi tên nước phá không, tốc độ cực nhanh.
Tần Hà điểm nhẹ chân, nhanh chóng tránh ra.
Vừa mới rơi xuống đất, thân thể cực lớn của Ngao Giác Đại vương đã rơi xuống, há mồm liền muốn cắn thẳng vào Tần Hà.
Miệng đầy răng nanh, gió tanh nổi dậy.
Tần Hà chớp đúng thời cơ, xoay tròn cái xẻng đen lớn, không tránh không né, trực tiếp đối cứng.
“Đoàng!”
Một tiếng vang thật lớn.
Xẻng đen lớn tiếp xúc thân mật với cái đầu Ngao Giác Đại vương.
Ngay lập tức, Ngao Giác Đại vương bị đánh bay đi ra ngoài.
Thân thể khổng lồ lăn ở giữa không trung một vòng.
Khá lắm, răng nanh đầy miệng đã bị đánh nát toàn bộ.
Nhưng trong lòng Tần Hà lại là giật mình.
Vì sao?
Lực đạo quá lớn, cái xẻng đánh Ngao Giác Đại vương bay ra ngoài vị trí cách mặt nước chưa đến hai mươi bước, nếu xa hơn chút nữa là đã trở lại trong nước rồi.
Trong khoảng thời gian này, thực lực của hắn đã tăng thêm, trái cây sức mạnh cũng ăn không ít, đến cùng là sức mạnh tăng lên thêm bao nhiêu thì Tần Hà cũng chưa kiểm tra.
Quả quyết bổ đao!
Tần Hà ngay lập tức phóng về phía Ngao Giác Đại vương, nhưng việc khiến cho Tần Hà sửng sốt đã xảy ra.
Chỉ thấy cái tên Ngao Giác Đại vương kia vừa rơi xuống đất đã xoay người, vậy mà đã rất nhanh chóng lặn vào trong nước.
Rõ ràng là pháp thuật độn thổ trong truyền thuyết.
Đợi đến khi Tần Hà đuổi đến, Ngao Giác Đại vương đã hoàn toàn chìm xuống.
Chỉ nghe một tiếng “ầm ầm”, bờ sông đã sụp xuống một cái rãnh, Ngao Giác Đại vương liền từ trong đất nhảy tót vào trong nước.
“Ai nha!”
Tần Hà ảo não, đau lòng một hồi.
Miếng ăn đến miệng còn rơi.
Quả nhiên là đã quá khinh thường yêu vật trong thiên hạ, không có chút bản lĩnh giữ nhà nào thì làm sao xưng bá được Vận Hà.
Ngao Giác Đại vương vừa vào nước, trong nháy mắt đã hóa thành cuộn sóng mau chóng đi xa.
Tốc độ còn nhanh hơn khi đến.
Tiếng nói Ngao Giác Đại vương vọng lại: “Con trai a, ngươi phải cố gắng chịu đựng a, phụ vương về tu hành thêm hai trăm năm rồi lại đến cứu ngươi!”
Tần Hà: “.....”
Đại vương bát: “......”
Tần Hà dù không cam lòng cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Ngao Giác Đại vương đi xa, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía đại vương bát: “Cha ngươi, không cần ngươi nữa.”
Đại vương bát bị dọa đến rụt cổ lại, vội vàng nói: “Ta....Ta còn có thể lại triệu hoán một vị.”
“Thật sự?”
Đôi mắt Tần Hà sáng bừng lên, trong lòng thầm nghĩ, thế giới dưới nước ở dưới Vận Hà này, không thiếu hàng lớn à nha.
Sau này cố gắng đốt ra một bản “Thuật độn thủy”, lần lượt bái phỏng bọn chúng.
Tiếp đó, Tần Hà lại bỏ đại vương bát đến sát mép nước, liền nghe nó hô: “Quy vương thúc thúc sát vách, mau cứu con nuôi ngươi a!!!”
Tần Hà: “Ân?”
Ngao Giác Đại vương: “Ân?”