Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 742 - Chương 742: Phá Dỡ

Chương 742: Phá dỡ Chương 742: Phá dỡChương 742: Phá dỡ

Nghị sự định ra, Ngụy Vũ xem như buông tay buông chân.

Chuyện này chỉ cần bắt đầu, về sau liền dễ nói, Thiên Tru Phủ gì đó, là vấn đề sao?

Cho dù là có, thì đó là vấn đề của mình sao?

Không, đó là vấn đề của Thanh Ngưu Đại Tiên.

Ngụy Vũ hiện tại rất to gan, hắn ôm được bắp đùi Thanh Ngưu Đại Tiên, chống không nổi thì hô cứu mạng thôi.

Ngụy Vũ buông tay buông chân, Vưu Văn Cừ thì càng thêm ra sức, hưng phấn đến mức lập tức đi lấy bản đồ thành Lâm An, tìm kiếm vị trí phù hợp để xây miếu.

Biết đến là ông ta đang làm việc cho Ngụy Vũ, không biết, còn tưởng rằng ông ta đang làm việc cho bản thân mình đấy.

Bản đồ vừa trải ra, cả tòa thành Lâm An rộng lớn liên hiện ra trước mắt.

Phía bắc là Hoàng thành, phía đông là Trấn ma ti, phía nam cùng phía tây đều là khu chợ.

Cụ thể nên lựa chọn vị trí nào, Vưu Văn Cừ không dám tự ý quyết định, đề nghị Ngụy Vũ định đoạt.

Ngụy Vũ đầu tiên là xác định vị trí của phòng thiêu thi số bảy, sau đó lại xem xét vị trí của Thúy Thanh Lâu, cuối cùng ánh mắt rơi vào khu vực chính giữa bản đồ.

Thiên hướng bên nào cũng thấy không phù hợp, vị trí trung tâm kia là thuận tiện nhất, tiến bắc xuôi nam, đông đến tây đi, tất cả đều đi qua nơi đó. Trước kia nơi đó là địa bàn của Thúy Thanh Lâu.

Nhưng từ sau khi Ly Thừa Cương bị rụt dương, Thúy Thanh Lâu đã bị cào sạch, nơi đó rõ ràng là ngã tư đường phồn hoa, nhưng nay đã trở nên hoang phế, hơn nữa còn là nơi không ai dám tiếp nhận.

"Nơi này.'

Ngụy Vũ chần chờ một lát, chỉ chỉ vào vị trí Thúy Thanh Lâu, đã sớm muốn phá hủy nó.

Trong mắt Vưu Văn Cừ lóe lên tia sáng, cung kính nói: "Điện hạ, địa điểm cũ Thúy Thanh Lâu là có thể sử dụng, nhưng tổng thể nơi đó hơi nhỏ, xung quanh còn cần xây dựng thêm, như thế mới có thể xây dựng miếu thờ hoành tráng, lại có thể lấy yên tĩnh trong náo động.

Lời này, chính là ý muốn của Ngụy Vũ.

Lúc bàn luận chính sự không phải đã nói rồi sao, có thể xây lớn đến cỡ nào thì cứ xây cỡ đó.

Nếu Vưu Văn Cừ không thể ngộ ra điều này, ông ta đã ngỏm củ tỏi lâu rồi.

"Việc này giao cho ngươi đi làm, trong một tháng bản cung muốn thấy được miếu xây xong, nếu làm không xong, bản cung chỉ hỏi tội ngươi." Ngụy Vũ từ chối cho ý kiến, nói xong hắn liền rời đi dưới sự vây quanh của một đám thị vệ cùng thái giám.

Phá hủy thế nào, xây dựng thế nào, đó là việc của Vưu Văn Cừ, Ngụy Vũ chỉ cần nghiệm thu kết quả sau một tháng nữa.

Mặc kệ trong quá trình xảy ra vấn đề gì, tất cả đều là tội của Vưu Văn Cừ.

Làm người bề trên, công việc chỉ cần sắp xếp đại khái là được, không nên quản việc quá nhỏ. Bởi vì toàn bộ lỗi sai cùng tội, đều núp bên trong những chỉ tiết nhỏ, đó chính là bãi mìn.

Đội nồi gánh tội thay nhiều, Ngụy Vũ đã quá quen thuộc, từ đó suy một ra ba.

"Cung tiễn điện hạ!" Vưu Văn Cừ chỉ cảm thấy da đầu tê rân, nhưng cũng chỉ có thể lĩnh mệnh.

Kỳ hạn công trình... lại chỉ cho có một tháng, đó không thể gọi là ngắn, mà phải gọi là giục mạng.

Sau khi bóng lưng Ngụy Vũ biến mất, Vưu Văn Cừ liền nhảy bật lên như có đống lửa đốt dưới mông, vội vàng triệu tập đám thái giám dưới trướng đến, chỉ vào các mảnh đất xung quanh Thúy Thanh Lâu, hỏi: "Mau nhìn thử xem, mảnh đất này là của người nào, có phải là của tứ đại thế gia hoặc là hoàng tộc không?”

Mấy tên tiểu thái giám châu đầu ghé tai một hồi, một tên trong đó trả lời: "Bẩm công công, mảnh sát bên này không phải là sản nghiệp của tứ đại thế gia cùng hoàng tộc, phần lớn là địa bàn của Chương gia, một mảnh này đều là.

Nói đến cuối câu, tiểu thái giám vươn tay vẽ một vòng lên bản đồ, vừa vặn lấy Thúy Thanh Lâu làm trung tâm.

"Chương gia?" Vưu Văn Cừ ngẩn người, hỏi: "Lai lịch gì?"

"Cường giả trong gia tộc hình như là Luân hải cảnh, có hai ba người vào triều làm quan, ở Kinh thành miễn cưỡng có thể tiến vào hạng ba, không tính là mạnh cũng không tính là yếu." Tiểu thái giám trả lời.

"Mới miễn cưỡng hạng ba?"

Vưu Văn Cừ nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái rồi ra quyết định thật nhanh: 'Lập tức phá hủy Chương gia cho ta, xây dựng miếu, đây là dụ lệnh của điện hạ, kẻ nào phản kháng, giết chết bất luận tội!"

Chỉ là hạng ba, vậy tất cả liên dễ làm.

Nếu liên quan tới thế gia cùng hoàng tộc thì tương đối phiền toái.

Khả năng lớn là không thể phá hủy đi, đến lúc đó Thái tử mà trách tội xuống, mình thực sự xong đời.

Giờ khắc này, Vưu Văn Cừ âm thầm hô to ông trời coi trọng.

Gần đây bốn bề sóng dậy, thật đúng là quá kích thích.

"Công công, là... Hiện tại liền phá hủy sao?" Tiểu thái giám xác nhận lại.

"Đúng vậy, ngay lập tức, lập tức, điều Thành vệ quân cùng cao thủ đại nội đồng thời tiến đến, trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy nơi đó đã là một vùng bình địa!" Vưu Văn Cừ lớn giọng phân phó.

"RõI"

Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu.

Vưu Văn Cừ may mắn được ông trời chiếu cố, còn Chương gia thì gặp xui xẻo lớn rồi.

Chương gia, chính là gia tộc của Chương Lương, để mộ tổ nhà mình cưỡi lên mộ tổ nhà người ta, đất dưỡng thi, cướp đoạt khí vận người khác.

Cái gì gọi là nhân quả, cái này gọi là nhân quả.

Mặc dù quá trình hỗn độn, nhưng hai đầu lại bị Tần Hà liếc mắt một cái liền nhìn thấu rõ ràng.

Chương gia nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng, gia tộc mình lại suy sụp nhanh đến vậy. Đầu tiên là lão tổ tông thi nhau không ngủ được, từ trong quan tài bò ra ngoài, vừa nhảy nhót vừa hô hào, sau đó là cường giả Luân hải cảnh Chương Uyên bị lão tổ tông ăn đến không còn bao nhiêu cặn.

Khó khăn lắm mới bớt được mấy trăm vạn tiền thù lao của thợ thiêu thị, kết quả lão tổ tông lại gây náo loạn đợt hai, lân này mất cả gốc lẫn lãi, tốn hơn hai ngàn vạn, thương gân động cốt, cả người cả của đều đổ.

Không dễ dàng mới có thể giải quyết êm chuyện, đang cho là xui xẻo đã hoàn toàn đi qua.

Khá lắm, một đoàn Thành vệ quân cùng cao thủ đại nội đột nhiên bao vây toàn bộ Chương gia lại, chẳng nói chẳng rằng đã bắt đầu đuổi người phá dỡ nhà cửa.

Đến chỗ ngủ cũng bị mất.
Bình Luận (0)
Comment