Chương 768: Hàng ma xử
Chương 768: Hàng ma xửChương 768: Hàng ma xử
Tần Hà ghét nhất phải đoán suy nghĩ người khác.
Ngày mai lại nói đi.
Cũng đúng vào lúc này, Vương Thiết Trụ cùng Ma Phi cũng đã trở về.
Trong tay xách ba cái túi đựng thi thể.
Đặt thi thể lên bàn thanh lý, tổng cộng bốn bộ.
Thi thể trong cung đưa tới là nguyên vẹn, chỉ có hai lỗ thủng nhỏ gây ra bởi cung tiễn trên vị trí trái tim.
Nhưng ba thi thể được Vương Thiết Trụ cùng Ma Phi mang về.
Khá lắm, từng mảnh từng mảnh.
Giống như là miếng thịt heo bị loạn đao chia cắt vậy, ngươi phải lật qua đảo lại nhiều lần mới có thể phân rõ mặt nào mặt trước mặt nào mặt sau.
Hai thú đựng thi thể vào túi đựng xác cũng chỉ dám để mỗi bộ trong một túi, nếu để chung lại với nhau, lát nữa thanh lý thi thể thì chính là vui thú lớn rồi.
Vương Thiết Trụ giận không chỗ phát tiết, nghiến răng móc mỉa Lamborgh/Thi thể bị ngươi đụng nát rồi, ngươi dùng lực lớn như vậy làm cái gì chứ?”
"Lúc đó nguy hiểm như vậy, ta sao có thể suy xét nhiêu chứ." Lamborgh lập tức phản bác lại.
"Dùng một phần mười lực là đủ rồi." Ma Phi nhỏ giọng lầm bầm.
"Bị vây bắt cũng đâu phải các ngươi." Lamborgh khó chịu. "Được rồi, nói nhiều quá rồi đấy, làm việc đi." Mắt thấy hai phe lại bắt đầu cãi cọ, Tân Hà một búa giải quyết dứt khoát, sau đó lấy một vật đen thùi lùi dưới đệm chăn ra, hỏi: "Ai nói cho ta biết, cái này là cái gì?"
Ba thú sửng sốt, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là vẻ mặt không rõ.
Vật đen thùi lùi kia, trông như là một đoạn chuôi kiếm.
Chưa từng thấy qua bao giờ.
"Là chồn yêu... mang... mang về." Đúng lúc này, viên hầu già ngồi trong góc tường giống như không khí lắp bắp mở miệng.
Mấy ánh mắt soạt một cái, đồng loạt nhìn về phía viên hầu già.
Viên hầu già mất tự nhiên, theo bản năng rụt về sau một bước.
Ngày thường sự tôn tại của nó rất thấp, trong suốt giống như là không khí vậy.
Hầu như lúc nào nó cũng ngồi xổm trong góc tường, đôi mắt nửa mở, không hề nhúc nhích, nếu ai không biết thì còn có thể lầm tưởng rằng đó là một cái tượng đất, ngoài trừ ba lần bị gõ đầu mỗi ngày, cơ bản nó sẽ không lên tiếng.
Hôm nay mở miệng nói chuyện, ngược lại là rất mới lạ.
"Tiểu Điêu?"
Ma Phi chớp chớp mắt, vô thức giơ tay xoa xoa mặt mình một chút, lần trước nó miệng tiện bị Tiểu Điêu cho ăn một móng vuốt, đến giờ ký ức còn vô cùng rõ ràng.
"Tiểu Điêu là để ngươi gọi à?" Lamborgh lập tức trừng mắt nhìn Ma Phị, sửa lại: "Gọi Điêu tỷ!"
"Không biết lớn nhỏ!" Vương Thiết Trụ cũng dạy dỗ nó một câu.
"Ách... Vâng." Ma Phi rụt cổ, vội vàng thuận theo, ánh mắt chột dạ còn nhìn quanh khắp nơi, sợ Tiêu Điêu quay về đúng lúc này.
Nó sợ Tiểu Điêu, không chỉ bởi vì một móng vuốt lần trước, mà là bầu không khí.
Chính là lúc chúng thú trêu chọc đùa giỡn, vừa nhắc tới Tiểu Điêu, bầu không khí sẽ lập tức trở nên tĩnh lặng.
Hình dung như thế nào đây, liền giống như là vịt con xấu xí nói chuyện phiếm nhắc đến thiên nga trắng.
Có ghen ghét, có hâm mộ, nhưng lại không thể phát ra, bởi vì thua kém không chỉ một điểm nửa điểm, cho nên tự thấy hổ thẹn.
Tiểu Điêu bây giờ, thế nhưng chính là Luân hải cảnh khủng bố.
Có câu nói là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ngay vào lúc Ma Phi vừa thở phào nhẹ nhõm khi không trông thấy Tiểu Điêu, thì trên nóc phòng lại đột nhiên truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt quen thuộc.
Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ tròn vo màu trắng tỉnh liền chui vào.
Chính là Tiểu Điêu.
Trong miệng nó ngậm lấy một thứ dài hơn một thước, sau khi trông thấy Tần Hà, nó liền từ xà nhà nhảy xuống, vừa rơi xuống mặt đất lại nhảy lên trên người Tần Hà.
Tần Hà nhẹ nhàng tựa như lông hồng, hệt như vô vật, không hề phát ra một tiếng động.
"Đây là cái gì?" Tần Hà vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Điêu, sau đó cầm lấy vật trong miệng nó.
Vật này dài một thước rưỡi, ở giữa là tay cầm, sau có bóng lồng, phía trước sáu mặt, dân dần mở rộng theo hình nhọn dài.
Nhìn thế nào... cũng cảm thấy khá quen mắt, như là đã từng thấy ở đâu đó.
"Đây không phải là... Hàng ma xử của Pháp Hải sao?" Lamborgh cẩn thận quan sát một lượt, lập tức lên tiếng kinh hô.
Sự kiện phân bò cắt chẳng nổi, gỡ càng rối lúc trước, Lamborgh đã có xung đột không ít với Pháp Hải, cho nên thanh Hàng ma xử này, nó rất quen thuộc.
"Hả?"
Tần Hà mở to mắt, Lamborgh vừa nói như vậy hắn mới phát hiện, thực sự đúng là Hàng ma xử của Pháp Hải.
Chiều dài một thước rưỡi thực ra không tính là ngắn, chỉ là Pháp Hải quá to béo nên cầm ở trong tay hắn ta thì không khác gì như câm đôi đũa, làm cho người ta không chú ý đến nó.
"Ngươi gặp được hòa thượng sao, ở đâu vậy?" Tần Hà hỏi.
Tiểu Điêu gật đầu, quơ quơ móng vuốt mấy cái, gặp ở dưới nước.
Thế là Tần Hà lại nhìn về phía chuôi kiếm không trọn vẹn màu đen kia, vật này rõ ràng là một vật phủ bụi, niên đại tồn tại rất xa xưa.
"Cùng một chỗ?" Tần Hà lại hỏi.
Tiểu Điêu lần nữa gật đầu.
"Thú vị đấy." Tần Hà lập tức vui vẻ. Hắn biết rõ gân đây Tiểu Điêu vẫn luôn thăm dò Trấn ma ti, Trấn ma tỉ khổng lồ chiếm diện tích cực lớn, đường nối cũng vô cùng phức tạp, dưới nước có một phần của Trấn ma ti cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Tiểu Điêu cùng Pháp Hải, Ngô Đức, rõ ràng là tìm đến cùng một chỗ.