Có câu nói là, thường đi bên bờ sông, sao tránh khỏi ướt giày.
Triệu Khánh không ngừng dò xét, thử đi thử lại trên đường ranh giới của cái chết, cuối cùng là đi đêm đụng phải “quỷ” lấy mạng.
“Quỷ” này là ai đây?
Đoạn đầu ta đã từng nói đến, Binh mã ty thành Đông có một cái Tư lại bang, chính là Tư lại bang mà đã ngầm đưa Từ Trường Thọ đến lò hỏa táng thành Đông làm “bảo hiểm” kia.
Từ xưa đến nay, tư lại làm bằng sắt, quan là dòng nước.
Đừng xem phẩm của Tư lại không có hàm, Tư lại người ta là cha truyền con, con truyền cháu, mấy đời người đều hoạt động trên một địa bàn, đó chính là cây lớn rễ sâu, quan đến nếu mà không nể chút mặt mũi với bọn họ, quan này không thể làm tiếp được.
Lợi hại như thế đấy.
Còn “quỷ” thì sao, chính là quản sự của Tư lại bang này, gọi là Tào sư gia, ở trong Binh mã ty thành Đông này, ngoài trừ vị quan đương chức là Lưu Văn Thông Lưu đại nhân, thì Tào sư gia có quyền nói chuyện nhất, người xưng là “Nhị lão gia”.
Mà việc này còn không phải phạm ở phủ đệ Tào sư gia.
Triệu Khánh có thể ăn bát cơm “văn lừa đảo” này, đương nhiên là nhờ mắt sáng tai linh, nhà ai có thể bắt chẹt, nhà ai không thể bắt chẹt, có thể bắt chẹt được bao nhiêu thì trong lòng hắn ta đều nắm chắc, bằng không đã sớm bị người đánh chết.
Nếu là ở phủ đệ Tào sư gia, đó chính là mười câu chúc Tào sư gia ngài cứ nhìn xem mà thưởng, cho dù là chỉ thưởng một đồng tiền, về nhà ta cũng cúng bái, một chút cũng không dám muốn nhiều hơn.
Ài, ngươi nói sao lại thế này đây?
Nói ngắn gọn, chính là Tào sư gia này a, lúc còn trẻ vừa ý một tiểu cô nương ở tiểu hồng lâu, dáng dấp như hoa như ngọc, Tào sư gia rất ưa thích.
Ưa thích liền chuộc thân ra ngoài, nhưng ông ta lại không dám đưa về nhà, trong nhà có một con hổ cái, không phải dữ bình thường.
Lại nói, đưa về nhà cũng không thích hợp lắm, đừng thấy Tào sư gia địa vị cao, nhưng lại không có công danh, pháp luật Đại Lê quy định, không có công danh không được nạp thiếp.
Tào sư gia có thể củng cố địa vị vững chắc, cũng là người khá coi trọng danh tiếng.
Vậy phải làm sao đây, mua một tòa nhà ở bên ngoài a.
Ài, chính là như vậy, Tào sư gia ở bên ngoài có một cô tiểu thiếp, giấu rất kỹ, cộng thêm là Tào sư gia giờ đã có tuổi, tiểu thiếp cũng đã tuổi già nhan sắc tàn phai, nên bình thường cũng ít đi qua.
Việc này trở thành chuyện rất bí mật, Triệu Khánh không biết a.
Còn tiểu thiếp kia thì sao, sinh cho Tào sư gia một đứa con trai, mười bảy, mười tám năm trôi qua, cưới vợ.
Vậy nên Tào sư gia chắc chắn phải đi a, luận theo tuổi tác, đứa con trai mà tiểu thiếp này sinh cho ông ta, vẫn là con trai trưởng.
Cải trang, cải trang, trang điểm, trang điểm, Tào sư gia liền đi, nói với bên ngoài ông ta là trưởng bối bà con xa.
Tào sư gia vì để cho tiệc vui của con trai mình thêm náo nhiệt, sau lưng còn thông qua chút thủ đoạn mời rất nhiều người đến chung vui, đều là người có chút mặt mũi, cực kỳ náo nhiệt.
Ngày đó, rất trùng hợp, Triệu Khánh từ trong tửu lâu đi ra.
Nhìn một cái, a?
Nhà ai đây?
Mở việc vui náo nhiệt như vậy?
Hắn ta lấy ra quyển sổ nhỏ, lật trái lật phải, không có người như vậy a.
Chẳng lẽ là một phú thương ngầm nào đó?
Trái xem phải xét, chọn ngày không bằng đụng ngày, gặp phải chuyện tốt vậy thì đi, không đi coi như thua thiệt.
Hôm nay chính là ngươi!
Cứ như vậy, Triệu Khánh lấy giấy bao lại một khối đá, chui vào.
Tốt a, đây coi như là tiến vào quỷ môn quan.
Hết thảy đều như cũ, trò cũng vẫn là trò cũ, người khác không biết Triệu Khánh, nhưng địa đầu xà lớn nhất ở lò hỏa táng thành Đông còn không biết Triệu Khánh sao?
Lòng dạ Tào sư gia, nói đùa, lời nói cát tường ta đều chấp nhận, ngươi cứ việc khua môi, nếu nhíu mày một chút coi như ta thua.
Ngày trọng đại của trưởng tử, chuyện vui như thế, trước tiên không chấp nhặt với ngươi.
Sau đó thì tiền này đi ra như thế nào, nó sẽ phải trở về như thế ấy.
Cũng là tên Triệu Khánh này đáng chết, vốn dĩ thì những gia đình như vậy, hắn ta nói đến câu thứ sáu sẽ không tiếp tục bắt bí, bốn câu đằng sau sẽ cho không.
Nhưng hôm nay hắn ta vừa mới đi từ tửu lầu ra, uống say chuếnh choáng, rượu say gan cũng lớn.
Bắt bí câu này đến câu khác, mặt Tào sư gia không đổi sắc, lớn tiếng khen hay.
Triệu Khánh thấy vậy, đã nghĩ hôm nay ông trời để cho hắn ta phát tài a.
Đúng vậy!
Lưỡi nở hoa sen!
Sau câu thứ mười còn ngẫu hứng thêm hai câu, cho đủ “một tá”.
Trọn 400 lượng bạc, đã bị Triệu Khánh vác đi.
Tào sư gia cũng cao hứng a, ngươi nhìn “một tá” lời nói cát tường này, may mắn bao nhiêu a, chủ và khách đều vui vẻ, còn uống thêm vài ly rượu.
Sau đó thì sao, vào lúc ban đêm, Triệu Khánh liền bị đánh phọt phân.
Hơn 400 lượng bạc toàn bộ được thu hồi.
Uốn ba tấc lưỡi cắt bỏ bị Tào sư gia cất chứa.
Toàn thân Triệu Khánh vừa là máu vừa là phân, chịu đựng được đến nửa đêm, chết thẳng cẳng.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Thuyết thư, diễn hí khuyên người phương, ba con đường lớn bước trung ương, thiện ác đến cùng cũng có báo, nhân gian chính đạo là tang thương.”
Phần thưởng: Cuốn sổ nhỏ thần kỳ.
Cuốn sổ nhỏ thần kỳ: Đây là một cuốn sổ nhỏ rất thần kỳ, ngươi sẽ không bao giờ dùng hết nó.
Tay Tần Hà vừa lật, một cuốn sổ nhỏ màu vàng rơi vào trong tay, không lớn, vừa vặn che kín một bàn tay.
Hiển nhiên là cuốn sổ nhỏ kia của Triệu Khánh được cụ thể hóa.
Chỉ là trên sổ không có gì cả, tất cả đều là trống không.
Tần Hà không rõ thứ này có ích lợi gì, dùng không hết?
Xé đi có tính là dùng hay không?
Nghĩ tới đây, Tần Hà bá bá bá liên tục xé mười mấy trang, xem xét, a, sổ vẫn dày như vậy, không mỏng đi chút nào.
Quả nhiên là thần kỳ.
Về sau đi nhà xí không cần dùng đến nan tre, đã có giấy dùng không hết.
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy sai sai.
Hắn đâu có đi nhà xí.
Thứ vô ích a!
Khuôn mặt Tần Hà hơi tối lại, một bộ thi thể thú vị như vậy lại cho một thứ vô dụng như thế?
Im lặng lắc đầu, Tần Hà kẹp cuốn sổ nhỏ vào nách, cứ giữ lại đi, nói không chừng sẽ có lúc phải dùng tới.
Giương mắt nhìn về phía thi thể Triệu Khánh đã hóa thành tro, người khoác áo choàng đen nói không sai, huyết thư, diễn hí khuyên người phương, ba con đường lớn bước trung ương.
Ý là con người phải đi đường chính đạo ở giữa ba còn đường kia, không thể đi đường ngang ngõ tắt.
Nhưng vấn đề là, loạn thế này chính đạo không hưng thịnh, nếu như đi chính đạo có thể sống mà nói, làm sao có nhiều thi cốt di hài như vậy chứ?
Triệu Khánh đích xác là đáng chết, nhưng ít nhất hắn sung sướng tự do cả nửa đời, ở trong thế đạo này, đã đủ.
Những dân chúng cả ngày làm việc lại chịu đói chịu khổ kia thì sao? Bọn họ đã làm sai điều gì?
Thế đạo này hỗn loạn, trên triều đỉnh, trong nhân gian, ai là chính ai là tà, ai đúng ai sai, ai có thể nói rõ được đây?
Tần Hà không muốn bận tâm đến điều đó.
Hắn chỉ là một tên thợ thiêu thi, cũng chỉ muốn làm một tên thợ thiêu thi, xem nhân sinh vô thường, nhìn thế sự thay đổi.
Trừ phi là.... đụng chạm đến hắn.
.....
“Đương!”
“Canh giờ đã đến, mở cửa phòng!”
Khi phương đông bắt đầu sáng lên, một tiếng chiêng vang, phòng thiêu thi theo thứ tự lần lượt mở ra.
Tần Hà xách lên thùng tro cốt, đón lấy tia nắng sớm, đi ra khỏi phòng thiêu thi.
Mười tám tên thợ thiêu thi xếp hàng giao tro cốt, có người nhà thì lĩnh đi, không có người nhà thì bỏ vào kênh đào.
Triệu Khánh có người nhà, nhưng không có ai đến nhận tro cốt, tro cốt bị sóng nước cuốn đi, một chút dấu vết cuối cùng của người này cũng đã biến mất không còn gì nữa.
Tám tên thợ thiêu thi mới tới nhìn về phía Tần Hà, trong mắt mang theo đầy sự tò mò và dò xét, trong vài năm gần đây, hắn là tên thợ thiêu thi duy nhất của Ngũ thành Binh mã ty được tấn thăng lên làm quan thiêu thi, ở trong mắt đám thợ thiêu thi mới tới, đây là một truyền kỳ.
Tần Hà không thích bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng hắn không thể điều khiển được suy nghĩ của người khác, giao tro cốt đầu tiên rồi rời khỏi lò hỏa táng đi ăn sáng.
Thật ra thì hắn không đói bụng, nhưng mỗi ngày ăn chút đồ ăn, cuộc sống mới có mùi khói lửa.
Tần Hà thích mùi khói lửa.
Ăn sáng xong, Tần Hà đi đến tiệm rèn, hắn dự định nâng cấp đinh trấn thi một chút.
Càng ngày những thứ gặp phải càng có thực lực mạnh, đinh hơi nhỏ, không dùng thuận tay lắm, phải vừa thô vừa lớn mới dễ sử dụng.
Tần Hà miêu tả một hồi, Thiết Tam Thất vỗ đầu một cái: “Đây chính là đinh đóng quan tài a.”
Thế là, thứ vừa thô vừa lớn của Tần Hà đã biến thành đinh đóng quan tài trong miệng Thiết Tam Thất.
Có, có sẵn, hơn 200 cây.
Nói là có một tên thợ đóng quan tài đã tự nằm vào quan tài rồi, hàng đặt lại không thể giao, đã bỏ đó hơn một năm.
Rời đi tiệm rèn Tần Hà lại đi chợ bán thức ăn, mua một chút rượu, thịt, rau khô, dự định tự nấu một bữa ngon cho mình.
Đã có một khoảng thời gian không ăn cay, đã thèm.
Trở lại phòng thiêu thi, Tần Hà ngồi xổm bên cạnh thùng nước mài dao chuẩn bị cắt thịt, đại vương bát trong thùng thò đầu ra nhìn, bị dọa đến hồn phi phách tán.
“Gia, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không, đừng động đao, ta... Ta có một bí mật nói cho ngươi.”
“Ân?” Tần Hà sửng sốt.
“Chính là, nếu ta nói ra, có thể đổi một mạng không?”