Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 78 - Chương 78 - Ăn Ngon Cực Kỳ

Chương 78 - Ăn ngon cực kỳ
Chương 78 - Ăn ngon cực kỳ

“Có lời mau nói có rắm mau phóng.” Tần Hà trừng nó.

Thật ra thì Tần Hà không biết làm các món ăn từ vương bát, nếu có đồ ăn có thể thay thế, dĩ nhiên hắn cũng không muốn làm nó.

“Không được, chúng ta phải làm ước định, nếu ta nói, ngươi phải tha ta một mạng.” Đại vương bát không bỏ qua việc ra điều kiện.

“Bang!”

Ngay lập tức, một dao của Tần Hà đã chém vào trên thùng.

Không dùng bao nhiêu lực, cả con dao phay đã hoàn toàn chém sâu vào.

Độ sắc bén này dọa đại vương bát nhảy một cái, cũng dọa Tần Hà nhảy một cái.

Thuật mài khí!

Chỉ mài mấy lần, không ngờ lưỡi dao đã trở nên sắc bén như vậy.

Đại vương bát liếc nhìn con dao phay kia, ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Vừa rồi, trong khoảng thời gian ngươi đi ra ngoài kia, có người đi vào lật đồ vật của ngươi.”

“Ân?”

Trái tim Tần Hà hơi hơi nảy lên.

Nghĩ thầm sẽ không phải là Từ Trường Thọ a.

Cũng không đúng, buổi sáng Từ Trường Thọ nhìn thấy mình ra khỏi lò hỏa táng đầu tiên, có việc thì đã kéo lại, không thấy thì sau đó lại đến.

Mấu chốt nhất là, đại vương bát nói là “lật” đồ vật, không phải là tìm người.

Động tác “lật” này đã không phải bình thường.

“Ai?”

“Không biết.”

“Dáng dấp ra sao?”

“Đuôi mắt có vết sẹo, mặc trang phục giống các ngươi.”

Tần Hà trầm ngâm, mặc giống như hắn, đó chính là thợ thiêu thi.

Mười tên thợ thiêu thi đi huyện Phòng không có ai có vết sẹo ở đuôi mắt, vậy thì đó chính là một trong tám tên thợ thiêu thi mới tới.

Nghĩ tới đây, Tần Hà lập tức nhếch miệng cười.

Đang hơi chán, lại có thứ đến giải buồn, cũng không biết là ai phái tới đây.

Rút ra dao phay, Tần Hà rửa rau cắt thịt, “đông đông đông” tiếng dao thớt va chạm khiến đại vương bát hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ Tần Hà bắt hắn lên thớt.

Sau một hồi bận rộn, lúc xế trưa, cơm đã làm xong.

Một đĩa lớn ớt xào thịt, một lồng bánh màn thầu bột trắng, một đĩa muối đậu, một đĩa rau ngâm, hai món rau xanh, một vò rượu.

Mặc dù không có nhiều đồ ăn, nhưng một người tự rót tự uống, khỏi phải nói có bao nhiêu thư thái.

Đại vương bát thấy mình không bị lên bàn, thở phào một hơn, duỗi dài cổ nhìn đồ ăn trên bàn của Tần Hà mà chảy nước miếng.

Mấy ngày qua, nó chỉ được ăn màn thầu bột tạp, vừa cứng vừa đắng, quả thực là không thể nuốt trôi.

“Muốn ăn?”

Tần Hà liếc nó một cái.

Đại vương bát gật đầu như gà mổ thóc.

Tần Hà thấy vậy, đưa tay xách nó lên bàn, lấy một cái bánh màn thầu bóp vụn ra, để trước mặt nó.

Đại vương bát thật sự là đã rất đói bụng, ăn từng miếng từng miếng, chẳng mấy chốc, một cái màn thầu đã xuống bụng.

Ăn xong nó lại nhìn chăm chú vào những đồ ăn và rượu trước mắt Tần Hà, nhất là đĩa thịt ngay trước mặt Tần Hà kia, đỏ đỏ nhìn trông rất đặc biệt, đũa của Tần Hà gắp nhiều nhất chính là đĩa đó.

“Ngươi muốn nếm thử món này?” Tần Hà hiếu kỳ.

Đại vương bát lại gật đầu.

Thế là Tần Hà gắp một miếng thịt, đặt xuống ngay trước mặt nó.

Đại vương bát há miệng ăn, nhai một cái....Hai cái... Dừng lại, đồng tử của nó đột nhiên phóng đại ra.

Muốn nhổ ra, nhưng lại không dám nhổ.

Nếu như khiến cho Tần Hà tức giận, cho rằng nó xem thường tay nghề nấu nướng của hắn, nói không chừng liền xong con bê.

Tần Hà không nghĩ nhiều như vậy, nhìn đại vương bát một cái, ai nha?

Không tồi, thế mà không hề nhổ ra, có tiềm năng ăn cay nha.

Hắn hứng thú lên, giảng giải cho đại vương bát: “Cái này gọi là quả ớt, mới bắt đầu ăn sẽ không quen miệng, quen rồi thì tốt. Tính ra, ở vùng đất Đông Thổ này, ngươi cùng ta có thể là hai người đầu tiên, ách.... Hình như không đúng, trước ngươi cũng đã có một người từng ăn thử, nhưng hắn ta lại không có tiềm năng giống như ngươi, vừa ăn một miếng đã nhổ ra.”

Đại vương bát nhìn Tần Hà, mơ hồ không rõ hỏi: “Người kia, sau đó thì sao?”

“Hắn... Bị ta đốt rồi.”

Trong tức khắc, tinh thần đại vương bát trở nên phấn chấn, ngao ngao ngao nhai một hồi rồi nuốt xuống bụng, nói: “Mùi vị này rất ngon!”

Tần Hà nghe vậy, hết sức vui mừng.

Đúng không.

Tên này thích ứng cũng quá nhanh, xem ra là kẻ trời sinh ăn cay.

Tri âm a!

“Tới tới tới, ăn thêm mấy miếng thịt!”

Đại vương bát: “'-'”

....

Một bữa cơm, một người một vương bát ăn coi như là vui vẻ nhẹ nhàng.

Ăn uống thỏa thuê, Tần Hà vác xẻng đi bãi tha ma.

Kể từ khi cái xẻng được đánh xong, Tần Hà còn chưa đi bãi tha ma lần nào, ngày hôm nay tâm trạng hắn tốt, đi thử xem có thể thu được hai bộ thi thể hay không.

Thuật tiện lại quét một cái xưng hào “Vương bãi tha ma”.

Đi tới bãi tha ma, bầy chó cũng có mặt ở đó, chúng nhìn chằm chằm Tần Hà.

Ài, người này khá là quen.

Cẩn thận nhìn lại, đây không phải là tên điên tới đây giành ăn với chúng một thời gian trước à.

Hơi có chút khó đối phó.

“Ngao ô”

Chó phát ra tiếng sói tru, hô bằng gọi hữu.

Chẳng bao lâu sau, một con chó lớn có thân mình cường tráng như một con nghé mang theo mấy trăm tiểu đệ tới.

Tần Hà thấy thế, làm việc thôi.

Địa bàn chỉ lớn như vậy, ai thắng về người đấy, không có cách nào thương lượng.

Bầy chó gầm rú xông lên.

Tần Hà cũng quơ lên xẻng sắt xông lên.

Cái xẻng khua múa, kín không một kẽ hở, bất kể là con chó nào nhào lên, đều bị xẻng đánh bay, không một con nào tránh thoát.

Một cuộc hỗn chiến, đánh đến đất bằng gió xoáy, cái xẻng đen tựa như là một cái quạt gió.

Tần Hà xuyên thẳng qua bầy chó, một cọng lông cũng không dính.

Đánh một hồi, con chó lớn xem xét, thấy Tần Hà cực kỳ dũng mãnh, vội vàng chạy đi báo cáo lão đại.

Lũ chó nhanh chóng tách ra mà chạy.

Gầm rú, bầy chó đầy khắp núi đồi rút lui, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.

Tần Hà bỏ xẻng xuống, bầy chó lần này có trật tự hơn rất nhiều so với lần trước hắn đến đây.

Xem ra bên trong bầy chó có xuất hiện một nhân vật lợi hại, nói không chừng còn đã thành tinh.

Có thời gian rảnh đi tìm thử một chút, bắt hụt một cái Ngao Giác Đại vương, bắt một con chó tinh cũng không tệ.

Cũng không biết, đốt thi có khen thưởng hay không.

Trước đây đốt xà tiên Liễu Thương cùng Dơi Vương, đều là đã tu ra thân người, ít nhất cũng coi như một người. Con chó tinh ở bãi tha ma này dù cho là có chút lợi hại, cũng e là vẫn chưa đủ tu đến thân người.

Để an toàn, vẫn là nuôi thêm đi, đốt sớm quá không có phần thưởng lại quá đáng tiếc.

Bầy chó đi rồi, hai ba bãi tha ma gần đây đều là địa bàn của Tần Hà.

Nhưng ở dưới hơn 200 mõm chó, nào còn có thi thể gì, đào cũng chính là đào không.

Tần Hà lòng vòng một hồi lâu, một sợi lông cũng tìm không thấy.

Suy nghĩ một chút, trong mắt Tần Hà lóe lên một tia sáng mờ.

Thuật vọng khí: Xem người thiện ác, xem người phúc họa, từ khí vận Vương Triều, cho đến kham dư phong thủy, vừa nhìn liền thấy hết.

Kỹ năng này có được từ sau lần tới bãi tha ma lần trước, còn chưa từng dùng ở nơi này.

Thuật vọng khí đảo qua, Tần Hà phát hiện, bãi tha ma này đã thay đổi, có vài luồng khói xanh chui từ dưới đất bốc lên.

Có xám, có đen, có xanh, còn có màu vàng, rất là thần kỳ.

Tần Hà lập tức hứng thú.

Chạy đến nơi quan sát, bề ngoài nhìn không ra cái gì, trên mặt đất toàn là phân chó cùng xương vỡ.

Không cần xem nhiều, thứ đó chôn ở dưới đất đâu.

Tần Hà vung xẻng lên, bắt đầu đào đất.

Thuật đào đất: Khi ngươi đào đất, ngươi sẽ không có bất lợi nào.

Những kỹ năng nhìn như có chút gân gà để dành trước đây, bắt đầu lục tục phát huy ra tác dụng.

Cái xẻng Tần Hà tung bay, vung vẩy trên dưới, máy xúc đất cũng không lợi hại như vậy.

Muốn sức lực có sức lực, lại có công cụ tiện tay, một xẻng hạ xuống tựa như xúc đậu hũ, nhẹ nhàng vung lên, bùn đất đã bay ra ngoài khe núi.

Lợi hại, đây quả thực rất lợi hại.

Đào một hồi, Tần Hà nhận thấy cái thứ này chôn hơi sâu, đào ra một cái hố hơn ba trượng, còn chưa thấy tung tích.

Bận rộn chừng nửa canh giờ, mới tính gặp được chính chủ.

Tốt lắm, một cái đại bảo bối!

Một cái quan tài.

Bình Luận (0)
Comment