Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 770 - Chương 770: Con Đường Lửa Chiếu

Chương 770: Con đường lửa chiếu Chương 770: Con đường lửa chiếuChương 770: Con đường lửa chiếu

"Gia, bên trong đống xương trắng có thứ gì đó." Đúng lúc này, Vương Thiết Trụ nhỏ giọng nói.

Tần Hà híp híp mắt, nơi cấm bí u ám, xương trắng chồng chất thành đống như vậy, khó tránh khỏi việc sinh ra một chút u minh chi vật, chúng nó đang ngủ say, cho đến khi bị đánh thức.

Giờ phút này ở lỗ hổng dưới núi xương đổ sập, một con u minh chi vật gần như trong suốt chậm rãi mở mắt ra.

Ngoại hình nó cũng không cố định, không ngừng biến ảo hình thái, lúc thì giống heo, lúc lại giống như một tảng đá, lúc biến thành một con chuột đầu to thân nhỏ, lúc lại biến thành một con vịt thân nhỏ cổ to... Ngàn biến vạn dạng, không có lặp lại.

Thứ duy nhất coi như ổn định, có lẽ chính là khuôn mặt quanh đôi mắt kia, vừa dày vừa lớn.

Cặp mắt ở giữa, trống rỗng, phảng phất như muốn hút linh hồn người ta vào trong đó vậy.

Mà nó, chỉ là một trong số đó.

Lúc này vô số u minh chi vật như vậy đều đồng loạt mở mắt, chậm rãi hiển hóa ra thân hình.

Vô số thân hình chi chít dày đặc, đủ để khiến người ta bị gợi lên chứng sợ hãi mật độ cao.

"Gia, nhiều... nhiều quá." Lamborgh biến sắc.

"Còn nói, tất cả đều là do cái móng tiện của ngươi, đang yên đang lành lại động vào xương trắng làm gì?" Vương Thiết Trụ giáo huấn. 2

Tần Hà nhìn về phía Tiểu Điêu, hỏi: "Thứ này bình thường đều là đang ngủ say?"

Tiểu Điêu gật đầu, hai móng vuốt nhỏ vạch vạch mấy cái, bày tỏ nó đều đi qua từ tâng nước phía trên, sẽ không tới gần nơi này.

Thế là Tần Hà liền liếc Lamborgh một cái.

Con bò này, đúng là móng tiện.

Lamborgh rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.

Trong lúc nói chuyện, vô số u minh chi vật dày đặc kia đã nhanh chóng bay về phía đám người Tần Hà, từng vòng từng vòng lượn quanh.

Càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.

Chúng nó có thể xuyên qua tất cả vật thật ở dưới lòng sông mà không gặp chút trở ngại nào.

Tảng đá lớn, núi xương, thậm chí ngay cả màn nước lặng yên cũng không có bất kỳ nhiễu loạn gì.

Đây là một đám u minh chi vật không thuộc về thế giới này.

Bất kể là thuật pháp hay là vũ khí, đều không thể làm hại chúng nó.

"Độ đi." Tần Hà nhìn về phía Vương Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ gật đầu, ngay lập tức bấm tay niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm.

Ngay sau đó, thiên uy huy hoàng liền từ trên trời giáng xuống, phía trên tầng nước mờ mịt xuất hiện một tôn thần linh hư ảo quan sát thế gian, quan sát tất cả. U minh chỉ vật bị cỗ khí tức này áp chế, bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là hỗn loạn, ngay sau đó liền thấy một cỗ thần dị vô duyên vô cớ xuất hiện, bao phủ lên u minh chỉ vật.

Chỉ qua thời gian vài nhịp thở, u minh chỉ vật đã khôi phục trật tự.

Tần Hà nheo mắt, lập tức cũng bắt đầu bấm tay niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm.

Vẫn là Kinh Độ LinhI

Kinh Độ Linh, bản thiếu của Độ Ách Pháp Kinh, từ trước đến giờ không có gì trở ngại, yêu ma quỷ quái cũng được, âm linh tà ma cũng thế.

Chỉ cần có thể đọc lên bản kinh văn này thì luôn có thể gặp dữ hóa lành.

Nhưng hôm nay, rõ ràng là gặp được đối thủ.

Có Tần Hà gia nhập, Kinh Độ Linh liền đạt đến cấp bậc hoàn mỹ.

Chân nguyên giống như cá voi hút nước, cấp tốc tiêu hao, thậm chí còn có công đức liên tục gia trì.

Chỉ trong phút chốc, tôn thần linh phía trên tâng nước liền phát ra kim quang, kim thân rạng rỡ, cũng không còn trạng thái hư ảo mà đã tiên đến chân thực.

Thiên uy huy hoàng mang theo chính khí cuôn cuộn, mang theo sát cơ bàng bạc, trấn áp mà xuống.

Lần này, u minh chỉ vật chi chít dày đặc không thể chống đỡ nổi nữa, nhao nhao bại lui, chật vật trốn vào bên trong dãy núi xương, bắt đầu ẩn nấp.

Đồng thời cũng có rất nhiều u minh chi vật không chịu nổi, im hơi lặng tiếng dần dần trong suốt, triệt để tiêu tán. "Dừng tay.'

Đúng lúc này, một tiếng quát yếu ớt vang lên.

Thanh âm này, không thể phân biệt được phát ra từ đâu, nghe có vẻ yếu ớt nhưng lại tràn đầy trung khí, mang theo khí tức cổ xưa.

Giống như là đến từ viễn cổ, xuyên qua vô tận thời gian đi tới hôm nay.

Tần Hà theo bản năng dừng lại.

Bởi vì hắn cảm thấy không thích hợp.

Những u minh chi vật này dường như cũng không tà ác, không có vừa lên liền nhào đến giương nanh múa vuốt.

Hơn nữa, tuyệt đại đa số chúng nó, đều có sức chống cự nhất định với Kinh Độ Linh.

Đây là chuyện lần đầu tiên Tần Hà gặp phải.

Tuy Kinh Độ Linh là bản thiếu, nhưng nó là bản thiếu của vô thượng bảo điển Độ Ách Pháp Kinh, vang dội cổ kim trải qua đại đạo.

"Bỉ ngạn u minh, che chở thương sinh, nơi này do vong giả thủ hộ..."

Ngay sau đó, âm thanh cổ xưa kia lại vang lên lần nữa, nhưng lời nói của nó lần này, lại là nhanh chóng suy yếu xuống, chỉ kịp nói mấy câu phía trước.

Cũng chỉ trong thời gian nói mấy câu này.

U minh chỉ vật chi chít dày đặc đều đã ẩn về dãy núi xương.

Cùng lúc, từng điểm từng điểm màu đỏ máu cũng nở ra trên dãy núi xương trắng, dần dần nối thành một mảnh.

Cẩn thận xem xét, những điểm màu đỏ kia, lại chính là những đóa hoa đỏ rực. Hoa đỏ không lá, cánh dài cuốn ngược đan vào nhau, giống như là đôi bàn tay ngọc đang chắp lại cầu nguyện với trời.

Hoa đỏ nở rộ càng lúc càng nhiều, thời gian không qua bao lâu đã gân như phủ kín toàn bộ dãy núi xương trắng.

Cánh hoa đỏ rực như lửa, phóng ra đỏ đen rực rỡ đầy mê hoặc, từ xa nhìn lại giống như là máu trải thành thảm.

Như lửa, như máu.

"Đây là... Hoa bỉ ngạn!" Đôi mắt đậu xanh của Vương Thiết Trụ trợn tròn.

Hoa bỉ ngạn, loài hoa duy nhất trong Minh giới, mọc lá không thấy hoa, hoa nở không thấy lá, lá và hoa vĩnh viễn sẽ không được gặp nhau, tựa như là cách biệt âm dương.

Nghe nói loài hoa này đản sinh vào thời điểm đất trời hồng hoang, là loài hoa tự nguyện đầu nhập u minh, mang theo đại bí mật vãng sinh luân hồi.

"Biển hoa bỉ ngạn, lửa chiếu minh đồ, gia... Đây là con đường lửa chiếu trong truyên thuyết, cũng là con đường tiếp dẫn." Vương Thiết Trụ khiếp sợ đến suýt chút nữa đã không nói thành lời.

Vật trong truyền thuyết, lại xuất hiện ở ngay trước mắt như vậy.

Cảnh tượng đẹp đẽ đến cực hạn, hùng vĩ đến mức khiến người ta chấn động, đủ để khắc sâu vào trong óc, vĩnh sinh vĩnh thế cũng sẽ không quên.

Giờ khắc này đừng nói là Vương Thiết Trụ, ngay cả Tần Hà cũng là rung động không nhẹ.

Thành Lâm An này, Trấn ma ti này, viễn siêu tưởng tượng.
Bình Luận (0)
Comment