Chương 771: Đạp bước tiến lên
Chương 771: Đạp bước tiến lênChương 771: Đạp bước tiến lên
Tần Hà phóng tâm mắt nhìn ra xa, con đường lửa chiếu trải dài, vô số hoa lửa rực rỡ.
Tựa hồ là đi tới bỉ ngạn, lại tựa hồ là về tới thượng cổ, hoặc là đoạn hồi ức phủ đầy bụi nào đó.
Tần Hà chần chờ một lát, đạp bước tiến lên.
"Gia, đừng đi... mà." Vương Thiết Trụ giật nảy cả mình, theo bản năng mở miệng khuyên can, nhưng giọng điệu của nó lại không đủ kiên quyết, câu phía sau miễn cưỡng thu về.
Bỉ ngạn u minh, đó là chốn quy túc của người chết.
Người sống mà đi, sẽ có kết quả gì tốt chứ?
Nơi này vốn đã quỷ dị, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây?
"Gia, nhất định phải đi sao?" Lamborgh hướng về phía bóng lưng Tần Hà sắp biến mất, hô lớn.
Nhưng mà Tần Hà không quay đầu lại, cũng không có trả lời.
Bóng người kiên định đi theo con đường lửa chiếu tiến lên, như là tiên nhân dạo bước bên trong ngân hà, nhanh chóng đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất bên trong vô tận hoa lửa.
Bóng lưng vừa biến mất, vô số những cánh hoa bỉ ngạn trải dài không nhìn thấy điểm cuối, bắt đầu từ những đỉnh nhọn cánh hoa, từng chút từng chút dần dần tan rã.
Giống như là lớp sương mỏng mùa đông bị ánh mặt trời nóng cháy vào mùa hè thiêu đốt, chỉ qua giây lát đã biến mất không còn thấy gì nữa. Ánh sáng màu đỏ rực rỡ tỏa đầy đáy sông cũng lụi tắt, tất cả lại khôi phục về nguyên trạng.
Những dãy núi xương trắng lạnh lẽo dày đặc lại tỏa ra tia sáng âm u.
Tất cả mọi thứ, giống như chưa từng xảy ra.
Ngoại trừ Tần Hà đã biến mất.
"Líu ríu -"
Tiểu Điêu hướng về phương hướng Tần Hà biến mất kêu vài tiếng, trong ánh mắt tròn nhỏ tràn đầy vẻ lo lắng.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Lamborgh hỏi.
Vương Thiết Trụ gãi gãi đầu, nói: "Bản lãnh của gia không phải chúng ta chưa từng thấy, không phải lo, đến cũng đã đến rồi, trước cứ đi đến bí địa nhìn một chút rồi nói sau."
Lamborgh nghiêng đầu, không nói chuyện.
Ánh mắt hai thú đồng loạt nhìn về phía Tiểu Điêu.
Có đi hay không, hai chúng nó nói không tính, phải có Tiểu Điêu dẫn đường.
Cũng may Tiểu Điêu không chần chờ quá lâu, nó kêu hai tiếng rồi tiếp tục đi ở phía trước dẫn đường.
Ba thú xuyên qua dãy núi xương trắng dưới đáy sông, đi tới một chỗ khúc sông, nơi này có một vách tường đá xanh khảm vào trong nước bùn.
Vương Thiết Trụ xem xét, khá lắm.
Quả nhiên là Trấn ma tỉ.
Trấn ma tỉ chiếm diện tích cực lớn, có một phần kéo dài đến hào hộ thành cũng không hề có chút kỳ lạ nào.
Vách tường đá xanh kia, hoàn toàn là một thể, nếu không nhìn lên trên thì hoàn toàn không thể đoán được nó là một phần của kiến trúc, mà sẽ chỉ cho rằng nó là một tảng đá lớn.
Nhưng nó cũng hoàn toàn khác biệt với vách tường bình thường, nó là nghiêng, hơn nữa độ nghiêng còn tạo thành một góc độ không nhỏ.
Giống như là... Nhà nghiêng đổ, hoặc là lăn xuống hình thành.
Tiểu Điêu không dừng lại, nhanh chóng dọc theo vách tường đá xanh mà hướng lên phía trên.
Một đường không hề dừng lại chút nào, mãi cho đến khi xuyên qua tầng nước tĩnh, trở lại tâng nước đục.
Đá xanh nơi này có sự khác biệt rõ ràng với đá xanh ở tâng nước tĩnh bên dưới.
Qua thời gian dài bị nước sông bào mòn, mặt ngoài đá xanh không còn bóng loáng, bắt đầu mấp mô.
Lên cao thêm một đoạn nữa, mấp mô đã biến thành lỗ chỗ như là tổ ong, chỗ lớn nhất thậm chí còn đủ để một người ẩn thân.
Trong những lỗ hổng như tổ ong kia, thỉnh thoảng sẽ mở ra từng đôi mắt tinh hồng hoặc là tràn đây bạo ngược.
Đó là thủy thú dưới sông chiếm cứ, coi là sào huyệt.
Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, ngay khi ánh mắt của chúng nó tiếp xúc với Tiểu Điêu, không quan tâm là ánh mắt trước đó bạo ngược, hung ác đến cỡ nào, thì đều dập tắt hoặc là ẩn nấp đi ngay lập tức.
Giống như là bị chạm điện, thay sự hung ác bạo ngược thành sợ hãi. Tiểu Điêu thì hoàn toàn coi như không thấy, nó như là vương giả đang đi tuân, nhanh chóng đi lên.
Cuối cùng, đến khi Tiểu Điêu dừng lại.
Hang động trên vách đá đã rộng đến mức đủ để nam tử trưởng thành ẩn thân.
Đặc biệt là cái động trước mắt này, không chỉ có thể ẩn thân, còn có thể đi vào bên trong, sâu thẳm không thấy đáy.
Tiểu Điêu kêu lên một tiếng, ra hiệu hai thú đuổi theo, sau đó bơi vào sâu trong hang động.
Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh đi sát theo sau.
Ở cửa vào hang động có một bộ khung xương màu trắng âm u nằm nghiêng trong góc.
Màu xương vô cùng mới mẻ, chỉ là da thịt, lông tóc, nội tạng đều đã biến mất không thấy.
Bên trên xương sọ, một dấu vết hình móng vuốt lõm xuống vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu cẩn thận so sánh, nó giống hệt như chân trước của Tiểu Điêu.