Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 772 - Chương 772: Thân Miếu Đạo Môn

Chương 772: Thân miếu Đạo môn Chương 772: Thân miếu Đạo mônChương 772: Thân miếu Đạo môn

Vương Thiết Trụ phát hiện trước tiên, sau khi nhìn thấy liền vội vàng bĩu môi chỉ cho Lamborgh.

Sau đó hai thú liếc nhìn nhau một cái, đều là sắc mặt sợ hãi.

Đó là một con cá ngát lớn, từ khí tức phát ra từ vảy cá cùng xương trắng lưu lại trên nền đá, là Luân hải cảnh -I

Ngay cả thủy yêu Luân hải cảnh, cũng bị Tiểu Điêu xử lý.

Nhìn xem tình trạng này, hơn phân nửa chính là một móng vuốt.

Trong bất tri bất giác, không ngờ Tiểu Điêu đã trở thành vương giả của thế giới dưới nước.

Thấy nó, chư yêu liền tránh luil

Xem xét tình huống, có lẽ là cái bí địa này được Tiểu Điêu phát hiện sau khi xử lý cá ngát yêu.

Rất nhanh, Tiểu Điêu liền ẩn vào trong bóng tối hang động.

Hai thú vội vàng đuổi theo.

Hang động rất sâu, khúc chiết uốn lượn, còn nhơm nhớp đặc quánh.

Rất nhiều nơi trên mặt đất còn rơi vãi nhiều mảnh xương vỡ nhỏ, xem dấu vết, hang động này là nửa tự nhiên, nửa khai quật.

Hiển nhiên con cá ngát yêu lớn kia đã sống ở nơi này một khoảng thời gian khá dài.

Cá ngát yêu Luân hải cảnh ở vùng thủy vực này, chỉ cần nó không tự tìm đường chết thì gân như là tồn tại vô địch. Không bao lâu sau, ba thú rốt cuộc đã tới điểm cuối.

Đó là một lỗ hổng lớn chừng chậu rửa mặt, thấy không rõ bên trong có cái gì, lỗ hổng cũng vô cùng mới mẻ, hiển nhiên là vừa mới bị đào ra, chung quanh thậm chí còn có thể trông thấy một ít đá vụn.

Tiểu Điêu quay đầu nhìn Vương Thiết Trụ một cái, trực tiếp bơi vào lỗ hổng.

Lamborgh xem xét, lập tức sốt ruột/Ai đừng nha, lỗ hổng nhỏ như vậy, ta tiến vào thế nào đây?"

Lỗ hổng chỉ lớn chừng chậu rửa mặt, đừng nói thân thể của Lamborgh, chính là miệng cũng chỉ có thể đi vào một nửa, nói không chừng còn có thể bị kẹt lại.

Không chỉ nó, Vương Thiết Trụ cũng sốt ruột, khua tay múa chân một cái đo kích thước lỗ hổng cùng thân thể mình, cảm thấy mình chui vào không được.

Thế là nó vội vàng biến trở về bản thể, một con rùa lớn cõng mai có đường vân, lúc này mới có thể đi qua.

"Ngươi đừng đi vào, ở nơi này trông chừng đi." Vương Thiết Trụ quay đầu nói một câu.

Dù có không tình nguyện thế nào thì Lamborgh cũng không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại.

Bên trong lỗ hổng.

Đây là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn, tối đen như mực, hoàn toàn không thể nhìn thấy biên giới ở đâu.

Tiểu Điêu quen đường quen lối, tiếp tục chìm xuống bên dưới. Không qua bao lâu, Vương Thiết Trụ cuối cùng cũng nhìn thấy thứ khác biệt.

Phía dưới, không ngờ lại là một ngôi miếu.

Miếu thờ chiếm diện tích khá rộng, nhưng vô cùng tan hoang đổ nát, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng đại khái của một ngôi miếu thờ.

Sở dĩ phán định đó là ngôi miếu, là bởi vì ở giữa miếu thờ có một tôn tượng đá vô cùng cao lớn đang đứng sừng sững.

Tượng đá đội trời đạp đất, một cỗ nhuệ khí bay thẳng mà lên, giống như một thanh kiếm sắc.

Có điều tôn tượng đá kia cũng đã bị tổn hại, từ lồng ngực trở lên đã biến mất, phía trên có một vết cắt vô cùng bằng phẳng, trông như là bị người ta dùng một thanh lợi khí một chiêu cắt đứt vậy.

Từ lồng ngực trở xuống được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, tiên phong đạo cốt, tay áo bồng bềnh.

"Đây là thần miếu Đạo môn!" Vương Thiết Trụ lấy làm kinh hãi.

Nam Thiệm bộ châu khuyết thiếu tín ngưỡng, cho nên cũng rất ít khi thấy được đạo sĩ và hòa thượng, nhưng cũng là tồn tại bất nhập lưu.

Tuyệt đại đa số đạo sĩ và hòa thượng trên đường phố chỉ là ăn mặc trang điểm gọi là, trông dở dở ương ương không nói, còn không hề có chút đạo vận Đạo môn nào.

Tiếp tục hướng xuống dưới, Vương Thiết Trụ càng thêm giật mình.

Nhìn từ xa là một tòa miếu, tới gần xem xét thì càng thêm rộng rãi khí thế.

Cảnh tượng này khiến Vương Thiết Trụ hơi khó hiểu.

Nam Thiệm bộ châu chính là vùng đất cấm tiệt tín ngưỡng, xây miếu thì sẽ bị Thiên Tru Phủ canh chừng, truy đuổi.

Lén lút xây một tòa miếu nhỏ còn tạm.

Nếu xây dựng lên một tòa miếu thờ lớn như vậy, có thể coi là hoàn toàn không đặt Thiên Tru Phủ trong mắt. So sánh với miếu Thanh Ngưu tiên nhân, tòa miếu này còn khí khái hơn, hùng vĩ hơn rất nhiều.

Rất nhanh, Vương Thiết Trụ và Tiểu Điêu đã tới "mặt đất", phía trước là nửa hiệt cửa đá đứng sừng sững, bên cạnh là tường miếu đổ nát.

Không cần đoán cũng biết, đây là cửa lớn thần miếu.

Biển hiệu trước cửa đã biến mất, quanh cửa đá cũng không còn lại bất kỳ câu chữ nào hữu dụng, không có cách nào biết rõ được đây là miếu gì.

Đến gần cửa đá, bậc thầm trước cửa bị lõm xuống thành hình vòng cung, không còn lành lặn.

Sau khi cẩn thận phân biệt rõ, Vương Thiết Trụ càng thêm giật mình.

Rất nhiều chi tiết cho thấy, tòa thần miếu này đã từng hương hỏa cường thịnh, dòng người như dệt.

Như vậy vấn đề liên đến, một tòa thần miếu to lớn như thế đã bị vứt bỏ như thế nào, lại còn chìm xuống nước?

Chuyện này thể hiện điều gì? Vết kếm cắt ngang tượng thần kia, vừa xem xét liên thấy tràn đầy sát khí, tuy rằng đã đi qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cỗ phong mang kia một cách rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment