Chương 773: Hai người hai thú
Chương 773: Hai người hai thúChương 773: Hai người hai thú
Ngay vào lúc Vương Thiết Trụ còn đang quan sát xung quanh.
Tiểu Điêu đột nhiên ngẩng đầu, hướng về phía trên kêu lên hai tiếng.
Vương Thiết Trụ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai người đang chậm rãi lặn xuống.
Một hòa thượng mập, một đạo sĩ gây.
Trong tay cả hai đều ôm lấy một tảng đá lớn.
Bọn họ đang mở to mắt giật mình mà nhìn Vương Thiết Trụ cùng Tiểu Điêu.
Chính là Ngô Đức cùng Pháp Hải.
So với hai thú được truyền thụ thuật tị thủy cùng độn thuỷ.
Ngô Đức cùng Pháp Hải muốn lặn xuống dưới nước đi tới nơi này thì xem như khó khăn hơn nhiều.
Nhất là Pháp Hải, mập mạp giống như là treo mấy cái phao bơi trên người, nếu không ôm tảng đá lớn, muốn chìm cũng không chìm xuống được.
Từ sau khi phát hiện con đường phía trước bị ngập nước, hai người lần mò tìm kiếm một hồi, gân như phí hết sức chín trâu hai hổ mới tìm được đến nơi này.
Kết quả vừa mới xuống nước không bao lâu thì gặp phải Tiểu Điêu cũng đang dò xét nơi này.
Song phương gặp mặt đều giật mình kinh hãi.
Hai người Pháp Hải Ngô Đức tưởng lầm Tiểu Điêu là yêu ma chạy ra từ Trấn ma tỉ, còn Tiểu Điêu thì cho rằng hai người là tà vật nơi này.
Người tự dọa người, dọa chết người.
Tiểu Điêu hốt hoảng hơi run rẩy.
Thế là cái run rẩy này của Tiểu Điêu, đã run rẩy rụng mất thanh Hàng ma xử của Pháp Hải.
Pháp Hải đáng thương, ở dưới nước hoàn toàn không phát huy ra thực lực, vừa đối mặt liên bị Tiểu Điêu cho một móng vuốt, đến bây giờ trên mặt còn có mấy vết vạch.
Hàng ma xử thì rơi xuống đáy nước sâu không thấy đáy.
Cũng may song phương chỉ đánh một kích liền tách ra, Tiểu Điêu lặn xuống đáy nước, hai người vội vàng nhanh chóng rụt trở về, sợ qua một lát nữa dưới đáy nước sẽ chui lên vô số "Tiểu Điêu", mạng nhỏ gặp nguy.
Sau đó song phương lượn quanh một vòng, lại gặp mặt.
Dưới mảnh không gian sâu nhất dưới đáy nước, trước thần miếu đổ nát.
"Huyền quang kim chung, bảo hộ pháp thân ta, mani padme hum, Kim chung tráo!"
Pháp Hải vừa trông thấy Tiểu Điêu, giật mình không lo ôm tảng đá, ngay lập tức bấm tay niệm pháp quyết, chống lên Kim chung tráo phòng ngự, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Yêu loại đừng đến đây, bằng không đừng trách Phật gia ta không khách khít"
Chỉ là giọng điệu này, ít nhiều có chút thiếu tự tin.
Một móng vuốt trước đó của Tiểu Điêu đã đánh cho hắn ta bước chân phù phiếm, mắt nổi đom đóm, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại.
"Có chuyện thì nói rõ ràng, đừng động đến móng vuốt!" Đạo sĩ thiết thực hơn, trực tiếp mở miệng nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã chìm đến mặt đất, vội vàng lui lại phía sau mấy bước dò xét, đề phòng.
Tiểu Điêu ở phòng thiêu thi đã biết được thân phận hai người, tự nhiên sẽ không coi hai người thành kẻ thù như trước đó, nghiêng đầu sang chỗ khác ném cho hai người một cái ót.
Không thèm để ý đến.
Loài người không biết thuật tị thủy, nghẹn không được nửa canh giờ thì phải đi lên mặt nước để thở.
Hai người thấy thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chưa từng thấy Tiểu Điêu, nhưng lại biết Vương Thiết Trụ.
Tay sai vương bát bên người Thanh Ngưu Đại Tiên, đi xuống dưới nước lần này, có thể xem là chiếm lợi lớn.
Sau khi hoàn toàn thấy rõ di vật dưới đáy nước, hai người lại biến đổi tâm tình, nhất là Pháp Hải, cứ luôn tìm kiếm, cuối cùng cũng tới đích.
Một toà miếu đổ nát, chuẩn xác mà nói, là một toà Đạo miếu không trọn vẹn, hiện lên ở trước mắt.
"Cái này chẳng lẽ là... Đạo trường của Đạo tổ?" Ngô Đức trừng to mắt, tự lẩm bẩm.
Nhiều lần tìm kiếm, lúc này nhìn thấy lại thấy giống như ảo mộng, khiến hắn cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
Cũng ngay vào lúc này, cảnh tượng lớn như vậy lại đột nhiên biến ảo ra một trận gợn nước, ngay sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nước vốn dĩ lấp đầy khu vực này nhanh chóng rút đi, không đến mấy hơi thở đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Ngay sau đó vách nát tường xiêu trên đất lại phi tốc bay lên đầu tường, bắt đầu tổ hợp lại.
Từng tảng đá, từng viên gạch, từng mảnh ngói, từng đoạn gỗ.
Sau đó biến hóa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kịch liệt.
Vách nát tường xiêu cũ nát chẳng mấy chốc đã khôi phục sạch sẽ như mới, mặt đất xác xơ phủ đầy bụi mọc lên xanh biếc, hoa thơm chim hót.
Ngay cả bậc thêm trải qua không biết bao nhiêu năm tháng bị vô số bước chân đạp phá, cũng được khôi phục như lúc ban đầu với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Toàn bộ mọi thứ đều đang biến đổi.
Giống như là dòng chảy thời gian đang đổi chiều.