Chương 774: Một vòng luân hồi
Chương 774: Một vòng luân hồiChương 774: Một vòng luân hồi
Trước cửa thần miếu, người qua lại như thoi đưa.
Nhìn trang phục bọn họ rõ ràng là không phải thuộc thời kỳ này, sơ sài hơn, cũng mộc mạc hơn.
Người lớn mang vẻ mặt thành kính nối nhau đi tới, hài đồng nô đùa vui chơi, chạy nhảy khắp nơi.
Tiểu thương bán hàng ra sức hô to rao hàng, người mãi nghệ biểu diễn thuật pháp hành tẩu giang hồ, dẫn tới trận trận tiếng reo hò.
Đây là một toà thần miếu thân ở hồng trân, hương hỏa cường thịnh.
Từ thế gia đại tộc, cho tới dân chúng bình thường, đều có thể đến đây bái lạy cầu phúc.
Nhưng tất cả những điều này đã ngừng lại vào một buổi sớm mai tràn đầy ánh nắng chan hòa.
Một đội binh sĩ mặc kim giáp chân giẫm lên mây lành bảy màu đạp không mà đến, có nam có nữ, toàn thân bọn họ được thần quang bao phủ, mây lành vờn quanh, hào quang ngàn vạn.
Mỗi vị nam tử đều tuấn lãng phi phàm, nữ tử thì xinh đẹp như thiên tiên.
Dân chúng vừa thấy liền quỳ xuống đất triều bái, hô to thần tiên.
Nhưng cũng có một số nhỏ người vội vàng chạy trốn bán sống bán chết, sắc mặt hoảng sợ.
Có điêu không quan tâm là người quỳ xuống triều bái, hay là người trốn bán sống bán chết, kết quả đều không có gì khác nhau.
Binh sĩ kim giáp cầm cờ chiêu hồn trong tay, đó gió phấp phới. Sinh hồn của vô số dân chúng trong thần miếu ngay tức thì liền bị cờ chiêu hồn hút vào, sao đó bị xoắn vỡ nát.
Vô số tử thi ngã xuống đất.
Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, binh sĩ kim giáp lại thả tọa thú đi cùng ra.
Những con thú kia cũng giống như bọn họ, được vô số thân quang bao phủ, trông vô cùng thánh khiết, giống như là thụy thú trong truyền thuyết.
Nhưng mà chúng nó vừa há miệng ra, liền nuốt hết toàn bộ tử thi ngã xuống đất vào trong miệng.
Vô số tử thi như là nước mưa chảy ngược, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Mà vẫn chưa xong, tọa thú vẫn chưa thỏa mãn cơn thèm khát, lại từ trên trời hạ xuống, tấn công tòa thành ăn thịt người.
Một tòa thành trì rộng lớn như vậy, lại ở trong thân quang vạn trượng trở thành địa ngục.
Không một người có thể chống cự.
Dân chúng bình thường trở thành con sâu con kiến, cho dù là cường giả tu luyện có thành tựu, ở trước mặt tọa thú, cũng chỉ là một con kiến lớn hơn một chút mà thôi.
Bọn họ là thần, là kẻ sở hữu lực lượng tuyệt đối.
Là cộng chủ của hàng tỉ sinh linh.
Thần linh nổi giận, một vực đổ máu.
Sự trừng phạt đến từ thần linh chỉ có duy nhất một: Thần hồn toàn diệt. Sau khi càn quét sinh linh, binh sĩ kim giáp bắt đầu xâm lấn thần miếu.
Thần miếu phát ra công đức chỉ quang mờ mịt, cản trở sự xâm lấn của binh lính kim giáp.
Trong công đức chỉ quang mông lung, bóng một vị đạo nhân như ẩn như hiện, trên thân mang trường kiếm, bóng lưng thẳng tắp, áo quần giản dị, nhưng lại là chính khí rõ ràng.
Binh sĩ kim giáp liên thủ xuất động, bị bóng đạo nhân kia câm kiếm đâm thủng.
Thanh trường kiếm kia, rạng rỡ thánh quang, tựa như thần binh.
Thân hình đạo nhân là hư ảo, nhưng thanh trường kiếm kia lại là vật thật được cung phụng trong thần miếu, được hưởng công đức.
Nhưng ngay vào lúc bóng đạo nhân hoàn toàn thắng lợi.
Trên bầu trời lại xuất hiện một bàn tay khổng lồ lấp lánh kim quang, bàn tay kia cực kỳ khổng lồ đến mức gần như che kín bầu trời, khí tức kinh khủng cách hình chiếu ngược vẫn khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Đó là bàn tay thần linh.
Vượt qua vô tận địa lý, từ thế giới thần linh xa xôi đi tới nơi này.
Lúc này trường kiếm không thể chống đỡ nổi nữa, ầm vang sụp đổ, mảnh vỡ sắc nhọn bắn qua tượng thần, gọt đi một nửa.
Bàn tay khổng lồ rơi xuống, cả tòa thần miếu liền hóa thành phế tích.
Khắp nơi tường đổ ngói vỡ, một sớm trở thành đống hoang tàn.
Sau đó, bàn tay khổng lồ mang một nửa bức tượng thần đi.
Binh sĩ kim giáp xử lý tàn cuộc, liên thủ bế trí trận pháp, khiến thân miếu chìm vào trong đất, cứ thế biến mất, giống như từ trước đến giờ chưa từng tồn tại qua.
Không chỉ là thân miếu, ngay cả thành trì phía trên, cũng giống như chưa từng tồn tại.
Sinh linh toàn thành đều biến mất, không còn bóng dáng.
Sau đó rất nhiều năm, trong tòa thành rộng lớn không có người ở, cỏ dại rậm rạp, yêu ma ẩn hiện.
Mãi cho đến khi đại kỳ vương triều lại giơ lên lần nữa mới dần dần khôi phục sinh cơ.
Vô tận tuế nguyệt, như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa.
Vạn vật hưng suy, như sóng thủy triều lên xuống.
Tất cả, dường như là trải qua một vòng luân hồi.