Chương 775: Lăng Vân đạo tiên
Chương 775: Lăng Vân đạo tiênChương 775: Lăng Vân đạo tiên
Vương Thiết Trụ nhìn chằm chằm mắt không chớp, hình chiếu thời gian quay lại này quá quan trọng, đây là một đoạn lịch sử được tái hiện lại.
Theo bản năng, nó quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Đức.
Về phần Ngô Đức, hắn thừ người nhìn bóng đạo nhân trước mặt, hai bàn tay trong tay áo dày nắm chặt đến mức trắng bệch.
Lúc này, bóng đạo nhân kia cũng dần dân mờ đi, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.
Thần miếu bị phủ bụi vô số năm tháng, dùng phương thức hồi tưởng thời gian ghi lại chuyện xảy ra ở nơi này vào không biết bao nhiêu năm trước.
Cũng vào khoảnh khắc này, một nửa tôn tượng đá sừng sững trong thần miếu, cũng mất đi tia thần tính cuối cùng.
Hóa thành cát vàng ròng ròng rơi xuống, chỉ qua thời gian mấy hơi thở, đã đổ sụp thành một đống cát bụi.
Giống như là que hương đã cháy hết, sau khi ánh lửa cuối cùng lóe lên, liền hoàn toàn dập tắt.
"Cái kia... Mạo muội hỏi một câu, Đạo tổ mà ngươi vừa mới nói tới, là Lăng Vân đạo trưởng sao?" Vương Thiết Trụ thăm dò hỏi.
Nếu nói đến có nhân vật nào đó trong thế giới Đông thổ cần được coi trọng.
Vậy tất nhiên là Lăng Vân đạo trưởng rồi.
Ba trăm năm trước, Lăng Vân đạo trưởng dẫn đầu chư môn chính đạo Đông thổ trảm yêu trừ ma, mở ra thịnh thế kéo dài mấy trăm năm. Vốn tưởng rằng Lăng Vân đạo trưởng cũng chỉ là một vị cường nhân trong thời đại mạt pháp mà thôi.
Tuy mạnh, nhưng cũng không vượt qua được phạm trù người tu luyện.
Nhưng về sau phát triển, lại ngoài dự đoán của gia.
Tại bờ sông Vị Thủy vẫn luôn có cóc yêu đưa một câu cho Tần Hà thay Lăng Vân đạo trưởng cách hơn ba trăm năm.
Chuẩn xác mà nói là hai chữ: Kình lạc.
Vương Thiết Trụ lúc đó ở bên cạnh, nghe rất rõ ràng.
Lăng Vân đạo trưởng làm sao biết được rằng Tần Hà sẽ xuất hiện ở bên bờ Vị Thủy sau hơn ba trăm năm, bọn họ không cách nào suy đoán, điều này đã khiến bối cảnh Lăng Vân đạo trưởng giương cao lên rất nhiều.
Về sau nữa, Tần Hà lại đi Lăng Vân Quan một chuyến, lấy được một cái nắp quan tài.
Tiếp sau đó nữa, chính là nơi này.
Sự tồn tại của thần miếu cho thấy, Lăng Vân đạo trưởng không những đến nơi đây, còn gây dựng nên sự nghiệp.
"Đạo tổ nhà ta, hào Lăng Vân đạo tiên." Ngô Đức không kiêng dè, hãnh diện trả lời.
"Lăng Vân đạo tiên?" Vương Thiết Trụ mở to hai mắt, xưng hô này, vậy cũng không thể gọi là gây dựng nên sự nghiệp, phải gọi là ngoan nhân giới tu luyện!
Thế giới Thâm Uyên, không có thực lực, nào dám xưng tiên?
Gia tính là một vị, chẳng thể ngờ rằng Lăng Vân đạo trưởng cũng là một VỊ. "Lợi hại, lợi hại!"
Vương Thiết Trụ lập tức nổi lên lòng tôn kính, giơ ngón tay cái lên, sau đó lại hỏi: "Các ngươi tiến vào từ chỗ nào?”
"Trấn... Trấn ma tỉ."
Pháp Hải trả lời, nói xong hắn liền trôi đến trước mặt Vương Thiết Trụ, cười hì hì, nói: "Đại huynh đệ, ngươi có thể nói một tiếng với chồn nhà ngươi, trả lại đồ của ta cho ta được hay không, gặp nhau chính là duyên phận, mọi người đều tới từ Đông thổ, ngươi hỗ trợ một chút."
"Cái này..." Vương Thiết Trụ hơi liếc nhìn Tiểu Điêu một cái, nhỏ giọng nói: "Ta không làm chủ được."
"Nó không phải là ngươi nuôi à?"
Vương Thiết Trụ chỉ cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng cả lên, vội vàng nói: “Đừng nói lung tung, nó nuôi ta còn tạm được.”
"Ngươi muốn lấy lại thì ngươi tự nói thẳng đi, ngươi không nói làm sao nó biết ngươi muốn cái gì chứ?" Dừng một chút, Vương Thiết Trụ lại nhỏ giọng nói.
"Nhưng trên người nó căn bản cũng đâu có cái gì, các ngươi để Hàng ma xử của ta ở chỗ nào rồi?" Pháp Hải lại hỏi, Hàng ma xử chính là sinh mệnh của hắn, toàn thân Tiểu Điêu ngoại trừ lông vẫn là lông, hoàn toàn không mang theo vũ khí gì cả.
"Ách... Ở trên thân con bò nhà ta." Vương Thiết Trụ nói.
"Vậy nó đâu?”
"Vào không được.
"Các ngươi tiến vào từ chỗ nào?" Ngô Đức lúc này chen miệng hỏi. "Hào hộ thành." Vương Thiết Trụ trả lời.
Ngô Đức cùng Pháp Hải vừa nghe vậy, cả khuôn mặt lập tức tái mét.
Bọn họ quanh quẩn qua lại ở trong Trấn ma ti, đói đến mức bụng dán vào lưng, hai mắt mờ, kết quả nơi này lại nối liên với hào hộ thành.
Đoạn đường quanh co này, không đáng a.
"Hòa thượng, còn chống đỡ được không, ta muốn vào trong miếu xem xét một chút." Dừng một chút, Ngô Đức hỏi Pháp Hải.
Giờ phút này Pháp Hải đang hao tổn chân nguyên để mở ra Kim chung tráo, bằng không hai người vừa mở miệng nói chuyện đã bị sặc nước rồi.
Lúc ở Trấn ma ti đã gặp nhiều trăn trở, Pháp Hải hiện tại đã thực sự hư nhược.
"Còn có thể chống đỡ thêm một lát." Pháp Hải cắn răng nói, đều đã đến tận đây rồi, chống không được cũng phải chống.
Thế là hai người lập tức trôi nổi về phía cửa lớn thần miếu.
Vương Thiết Trụ thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Thần môn rách nát, cánh cửa đã biến đâu mất, nhưng bên trên cột trụ đổ xuống lại mơ hồ lưu lại vết tích kỳ quái.
Vương Thiết Trụ tò mò, lôi cột trụ từ trong đống gạch vỡ ngói bể ra ngoài, lắc lắc xóa đi bụi bẩn đọng lại trên đó, sau khi nước đục trôi đi, phía trên liền lộ ra vết khắc.
Cẩn thận phân biệt, giống như là nửa bên câu đối.
"Đây là chữ "chí”?"
Pháp Hải chỉ vào một chữ hỏi, vết tích đã quá xa xưa, vô cùng mơ hồ, cộng thêm mặt ngoài đã bị phá hư, phần lớn đã bị hư tổn vĩnh viễn cho nên cũng không dễ dàng phân biệt được.
"Đây là một chữ "đương". Vương Thiết Trụ cũng chỉ vào một vết tích càng thêm mơ hồ ở giữa, nói.
"Đúng vậy, đây là châm ngôn lập quan của Lăng Vân Quan."
Ngô Đức thở dài một hơi, sau đó chậm rãi niệm ra: "Sinh như sâu kiến, đương lập ý chí lăng vân; Mệnh mỏng hơn giấy, phải có trái tim bất khuất."
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Danh húy Đạo tổ nhà ta, tên đạo quan Lăng Vân Quan, chính là xuất phát từ câu nói này."
"Thì ra là vậy." Vương Thiết Trụ gật đầu, Lợi hại, lợi hại."