Chương 782: Hắn phỉ báng ta
Chương 782: Hắn phỉ báng taChương 782: Hắn phỉ báng ta
”A di cả nhà ngươi Phật -"
Pháp Hải trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngô Đức bên cạnh, nói: "Không phải mới vừa rồi ngươi còn nói kiên quyết không quỳ sao?"
“Ta nói lúc nào?”
Ngô Đức ngước căằm lên, sau đó chắp tay trước ngực, nói với tượng thần: "Thanh Ngưu Đại Tiên, hắn phỉ báng ta, hắn là đang phỉ báng ta đó - -"
Vừa dứt lời,Sưut”
Một hạt châu lóe lên ánh chớp,'bành" một tiếng, nện lên đầu Ngô Đức.
Ngô Đức trợn trắng mắt, suýt nữa đã bị đập ngất đi, hắn lắc lắc đầu mấy cái, mới chống trụ được.
Tập trung nhìn vào, hạt châu lóe lên ánh chớp kia lại đang xoay tròn.
"Phất trần châu? Sao nó lại biến thành dáng vẻ này?"
Pháp Hải không hiểu ra sao, theo bản năng muốn vươn tay ra cầm lấy, nhưng vừa đụng đến thì đã bị một tia chớp phát ra từ hạt châu đánh cho phải rụt tay lại, hắn cả kinh hỏi: "Nó sao lại có lôi nguyên lực?"
"Đây không phải là phất trân châu."
Ngô Đức lắc đầu, đôi mắt càng mở càng lớn, cuối cùng mừng rỡ la lên: “Đây là Lôi linh đan, là Lôi linh đan!!"
Lúc nói chuyện, hắn giống như triều thánh, quỳ bước đi qua, hai tay cẩn thận từng ly từng tí nâng Lôi linh đan lên, vừa cảm nhận được lôi điện nguyên lực trên Lôi linh đan, lập tức cảm thấy máu nóng sôi trào. Lôi linh đan!
Chí bảo mà người tu luyện công pháp lôi hệ tha thiết ước mơ, đan dược cấp truyền thuyết, có một không hai.
Vật này có thể rèn luyện độ hòa hợp giữa người tu luyện và lôi nguyên lực, thoát thai hoán cốt, là một trong số những đan dược vô cùng hiếm thấy có thể tăng cao tư chất.
Giờ khắc này, oán niệm về việc mất đi phất trân châu trong lòng Ngô Đức đã tan thành mây khói trong nháy mắt.
Phất trân châu tuy tốt, nhưng lại không phải vật chuyên dụng.
Còn Lôi linh đan, chính là đo thân mà làm.
Đối với Ngô Đức mà nói, độ trân quý của Lôi linh đan cao hơn phất trần châu gấp mười gấp trăm lần.
Sau khi kích động qua đi, trong lòng Ngô Đức cũng dâng lên sự kính sợ nồng đậm.
Bái thân này, thật sự quá linh nghiệm.
Pháp Hải vừa quỳ, Hàng ma xử liên trở lại.
Mình vừa quỳ xuống, phất trần châu không có quay về, nhưng cho một viên Lôi linh đan.
Cảm giác như là... Thanh Ngưu Đại Tiên đang ở ngay trên trời nhìn bọn họ vậy.
Cái này con mẹ nó, thật sự giống như một vị thần tiên.
Quá kịp thời, quá linh nghiệm.
"Cảm ơn Thanh Ngưu Đại Tiên ban thưởng, cảm ơn Thanh Ngưu Đại Tiên ban thưởng!" Lần này, Ngô Đức không chỉ quỳ xuống, còn bắt đầu dập đầu.
"Oa, ngươi trở mặt còn nhanh hơn lật sách."
Pháp Hải giật mình cảm thán, lại nói: "Không ngờ rằng Ngô Đức ngươi lại là một người như vậy, đầu đã đập đến sưng u cả rồi, còn đập nữa sẽ đổ máu đấy.
"Câm miệng, đổ máu thì tính là cái gì chứ, lòng kính ngưỡng của ta đối với đại tiên, như nước sông cuồn cuộn, liên miên không ngừng, nếu đại tiên muốn, đấm đá trêu đùa ta đều có thể, ta khuyên ngươi đừng không biết tốt xấu.
Pháp Hải: "......
Thịnh Hoa Lâu, đông người kín chỗ.
Buổi độc trường của Tiểu Anh Nương, danh xưng khúc nương đệ nhất Kinh thành, nàng vừa cất giọng hát, giọng ca êm dịu, ngọt ngào trầm bổng kia, ngay lập tức liên chinh phục toàn bộ người có mặt tại nơi này.
Tần Hà đã đến từ sớm, ngồi ở hàng phía trước.
Vừa cắn hạt dưa, vừa thưởng thức trà.
Vị trí tốt, một là nhờ tới sớm, hai là tốn hơn hai ngàn bí ngân tệ.
Nhưng Tiểu Anh Nương lúc này ở trong mắt Tần Hà, lại không phải là con người, mà là một con chim hoàng anh với bộ lông vô cùng xinh đẹp rực rỡ.
Không ngờ nàng ta lại là một yêu loại, hơn nữa còn là yêu loại hóa hình vô cùng trọn vẹn.
Yêu khí trên thân đã rất nhạt, rất nhạt, nhưng nó vẫn không thể tránh được ánh mắt Tần Hà.
Một con chim hoàng anh có thanh danh vang dội trong thế giới nhân tộc, tuyệt đối được xem là hiếm có.
Tại Nam Thiệm bộ châu, mặc dù nhân tộc yếu hơn yêu tộc, nhưng dù thế nào thì nhân tộc cũng là tộc đàn sinh ra văn minh, nếu nói về sinh sống thì nhân tộc thân thiện hơn so với yêu tộc rất nhiều.
Hơn nữa cách sống và sự lựa chọn cũng đa dạng hơn.
Điều này đã hấp dẫn một bộ phận yêu loại hóa hình vô cùng hoàn chỉnh chui vào trong thế giới nhân tộc, trải qua cuộc sống như một con người.
Chuyện này làm cho Tần Hà vô thức nhớ tới những yêu loại trong thế giới Đông thổ kia.
Làm người rất gian khổ, nhưng làm yêu quái lại càng gian khổ.
Tất cả mọi thứ mà ngươi ghét bỏ, có thể là điều mà người khác luôn mong mỏi có được.
Một khúc hát xong, Tần Hà còn chưa đã ghiền.
Rất nhiều người tặng thưởng, nhưng cũng không thể để cho Tiểu Anh Nương hát thêm một khúc nữa.
Không có cách, đây chính là mặt bài của khúc nương đệ nhất, chỉ bàn vê tặng thưởng, khó được xem trọng.
Thật ra Tần Hà cũng không có ý định gì khác, người ở trong lâu, sau này thường lui tới nghe là được.
Nhưng ngay vào lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, từ cửa lớn lại có một người đi vào, lạnh lùng nói: "Hát tiếp một khúc!"
Chỉ thấy người tới mắt dài nhỏ, cằm nhọn, trán tròn rộng, đáng chú ý nhất là ánh mắt kia, âm u lạnh lẽo, tuổi tác không rõ ràng, rất khó phân biệt.
Tay hắn cầm quạt sắt, khoan thai bước vào, giọng nói kia rơi vào trong tai liền khiến người ta cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên. Tần Hà theo tiếng nhìn qua, lại không khỏi ngây ngẩn cả người. Lại là một con yêu. Một con thanh xà lớn!