Chương 783: Thanh Xà Vương
Chương 783: Thanh Xà VươngChương 783: Thanh Xà Vương
Yêu này vừa vào cửa, khí tức liền khóa chặt vào Tiểu Anh Nương.
Tiểu Anh Nương vừa trông thấy người này, sắc mặt liền trở nên trắng bệch trong nháy mắt, đàn tỳ bà trong lòng "bành" một tiếng rơi trên mặt đất, dây đàn cũng đứt mất.
"Hoàng Oanh, ngươi dám tự ý rời khỏi vương thành, phải bị tội gì?" Thanh xà chất vấn, bước từng bước tiến về phía Tiểu Anh Nương.
Toàn thân Tiểu Anh Nương run rẩy, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
Thanh xà lúc này đã dùng một tia uy áp hết sức ngưng luyện, trấn nàng đến gần như không cách nào động đậy.
"Ngươi là ai? Dám gây sự ở Thịnh Hoa Lâu hải”
Lúc này, ma cô Thịnh Hoa Lâu đứng dậy, ngăn trước thanh xà yêu.
Tiểu Anh Nương nổi danh từ hai năm trước, hát khúc lưu động giữa chư quốc, Thịnh Hoa Lâu khó khăn lắm mới mời được nàng đến ở tạm.
Thượng khách như vậy lại bị người ta tới cửa nhằm vào, Thịnh Hoa Lâu tất nhiên là phải đứng ra, bằng không sẽ mất sạch thanh danh.
Nhưng mà hiển nhiên là ma cô đã đánh giá thấp thực lực người tới, ánh mắt của đánh ra thậm chí còn hoàn toàn không liếc qua y dù chỉ một chút, đã nhanh như chớp tát qua một cái.
Trong nháy mắt, một cỗ uy áp kinh khủng tựa như sơn nhạc sụp đổ liền nè nặng lên đôi vai mỗi một người ở đây, rất nhiều người không chịu nổi, trong đó cũng có cả Tiểu Anh Nương, trực tiếp quỳ xuống đất.
"Bành!" Ma cô cũng bị cỗ uy áp này chấn nhiếp, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng.
Đó là cảnh báo tự nhiên của cơ thể khi đối mặt với mối nguy hiểm cực cao.
Nhưng lúc này cảnh báo trước theo bản năng không có một chút tác dụng nào, Luân hải cảnh trung kỳ y, gần như chưa kịp làm ra động tác chống cự nào, người đã bị nằm ngang bay ngược ra ngoài.
Tốc độ cực nhanh, trực tiếp đánh xuyên qua bốn bức tường trong ngoài Thịnh Hoa Lâu rồi bay ra ngoài, không rõ sống chết.
"Đạo cung cảnh!"
"Hắn là cường giả Đạo cung cảnh!"
“Chạy maul"
Khách nghe khúc đang vây xem lập tức sợ hãi đến biến sắc, nhân lúc uy áp thanh xà đánh xong lùi về, cả đám vội vàng chen lấn chạy trốn.
Cảnh tượng kia, người chen cửa, kẻ nhảy cửa sổ, giãm đạp lẫn nhau.
Mọi người tranh nhau chen ra ngoài tạo thành hỗn loạn, đồ ăn cùng rượu trên bàn đều bị xô xuống đất, ngổn ngang rối loạn, lộn xộn đầy đất.
Thanh xà yêu rất thoả mãn hiệu quả mà mình tạo ra, cười khinh miệt.
Loài người hèn yếu, vừa hù dọa một chút đã sợ chết khiếp rồi.
Đám người lâm vào khủng hoảng nhanh bao nhiêu, thì tốc độ rời đi nhanh bấy nhiêu.
Chỉ qua thời gian mấy nhịp thở, tất cả mọi người đã rời đi.
Chỉ còn lại có Tiểu Anh Nương xụi lơ trên mặt đất, bất lực nói: "Yêu vương tha mạng, tha mạng... Hoàng Oanh không dám chạy trốn nữa, không dám nữa."
"Tha mạng?"
Thanh xà yêu bước từng bước đi về phía Tiểu Anh Nương, lạnh lùng nói: "Ngươi thân là yêu, lại tới nơi này lấy lòng loài người đáng hận, bôi nhọ tộc đàn, phải bị tội gì?"
"Yêu vương tha mạng, Hoàng Oanh chỉ là chán ghét cuộc sống ở trong yêu thành mà thôi, cũng không dám làm ra chuyện gì tổn hại đến tộc quần, xin yêu vương minh xét, tha mạng, tha mạng..." Hoàng Oanh luống cuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Nàng vốn là tiểu yêu trong thành Thanh Xà, thiên phú chủng tộc am hiểu khúc nghệ, là ca điểu nổi danh trong thành Thanh Xà Vương.
Nhưng mà trong yêu tộc, chỉ tôn kính thực lực, năng lực cửa hông chỉ am hiểu khúc nghệ như nàng, đẳng cấp địa vị cực kỳ thấp kém.
Giọng hát Hoàng Oanh cho dù có ngọt ngào du dương đến cỡ nào, thì ở yêu thành, cũng vẫn thường xuyên phải chịu ức hiếp.
Về sau được nghe thương nhân qua lại giữa hai tộc nhân yêu kể về sự xem trọng nghệ linh trong thế giới nhân tộc, Hoàng Oanh liền rất hướng tới, ngay sau khi hóa thành hình người, Hoàng Oanh đã đi tới thế giới nhân tộc.
Nhưng dưới cái nhìn của yêu tộc, hành động này chính là phản tộc.
Về phần thanh xà yêu, lai lịch rất lớn, là một trong số yêu vương nhị đẳng của Vạn Yêu Quốc, có yêu thành của riêng mình, ngoài ra, nó còn có quan hệ phụ thuộc vào đại yêu vương Huyết Dực Bức Vương.
Rất nhiều ngày trước đó, sứ giả mà Huyết Dực Bức Vương sai phái đi sứ bị đế quốc Đại Cảnh mượn cớ chém giết, việc này đã chấn kinh Vạn Yêu Quốc.
Huyết Dực Bức Vương đưa tin tới, muốn nó tiến đến thành Lâm An điều tra, nếu cần có thể đại khai sát giới, lấy lại mặt mũi cho Vạn Yêu Quốc.
Thế là nó tới đây, vừa mới vào thành thì phát hiện ra Hoàng Oanh đang hát khúc, cho nên liên có cảnh tượng trước mắt này.
Nói ra thì chính là chín chữ: Đi ngang qua, thuận tay thanh lý môn hộ.
Yêu loại phản bội yêu tộc, chỉ cần phát hiện, lập tức giết không xa.
"Răng rắc, răng rắc -"
Nhưng mà đúng vào lúc này, từng âm thanh nhỏ bé nhưng vô cùng chói tai lại đột nhiên vang lên.
Thanh Xà Vương quay đầu nhìn lại, đôi mắt rắn không khỏi hơi co rụt.
Có người!
Nghiêm chỉnh mà nói, là một góc không đáng chú ý trong đại đường, còn có một người lưu lại.
Động tác trên tay hắn không hề ngừng lại, đang đưa một hạt dưa nối tiếp một hạt dưa đến bên miệng cắn.
Nhưng điều này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là, Thanh Xà Vương lại không chú ý đến người này.
Nếu không phải có âm thanh cắn hạt dưa nhắc nhở, nó vẫn sẽ không hề chú ý đến.